Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương Mẫn Cương Cảm Động (2)

Phiên bản Dịch · 981 chữ

Chị cứ yên tâm, một khi em đã trả lại đồ cho chị rồi thì tất nhiên không lý nào em lại đòi lại cả.

Mẫn Cương mỉm cười nói.

Hai anh em Tiểu Thanh thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Vậy có phải là em còn muốn mua đồ gì không?

Tiểu Thanh hỏi.

- Không phải, em chỉ muốn hỏi xem có phải anh trai này cũng biết cách làm đồ sứ phỏng chế hay không thôi?

Mẫn Cương vừa nhìn thanh niên kia vừa nói.

- Từ hồi một tuổi, anh trai của chị đã theo ông nội chị học về kỹ thuật phỏng chế đồ cổ rồi, hơn nữa ông nội chị còn nói anh ấy rất có thiên phú, làm còn tốt hơn ông nhiều!

Tiểu Thanh nói với vẻ tự hào.

Thanh niên kia cười khổ một tiếng:

- Có tốt đến mấy nhưng nếu sắp mất mạng thì cũng vô dụng thôi.

Vừa rồi Mẫn Cương cũng nghe thấy đoạn đối thoại của hai anh em bọn họ, biết được có lẽ thanh niên này mắc phải chứng bệnh nan y gì đó, đúng là đáng tiếc.

Bây giờ, những nghệ nhân có tay nghề phỏng chế đồ sứ cổ cao trong nước không còn nhiều, nhất là phỏng chế theo Nguyên Thanh Hoa thế này, cơ hội có thể tìm thấy được gần như là bằng không.

Bây giờ tìm được rồi, nhưng người đó lại không còn sống được bao lâu nữa, đúng là rất đáng tiếc.

- Em có thể chữa trị cho anh, nhưng có một điều kiện.

Dương Tử Mi ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói.

Thanh niên kia nhìn Dương Tử Mi một cái, sau đó khẽ nở một nụ cười:

- Cảm ơn em, nhưng bây giờ có lẽ chỉ có Quan Âm Bồ Tát mới có thể giúp anh được thôi.

Tiểu Thanh ở bên cạnh thì mừng rỡ, đôi mắt cô vụt sáng:

- Em gái à, em thật sự có thể giúp được anh trai của chị sao?

- Ừ.

Dương Tử Mi khẽ gật đầu:

- Từ nhỏ em đã đi theo cao nhân học về châm cứu, cũng đã từng chữa trị cho người bị u não.

Cô không nói dối, hai năm trước mẹ Hoàng Tú Lệ đã mắc phải u não, bệnh viện bảo rằng không thể chữa trị được, là cô từng kim từng kim chữa khỏi căn bệnh này, đến giờ không hề có chút di chứng nào.

Vẻ mặt của Tiểu Thanh trở nên vô cùng kích động, cô nói:

- Em gái à, em nói thật sao? Vậy em mau giúp anh trai chị đi, chị chỉ có một người anh trai mà thôi, chị không thể mất anh ấy được!

Vừa rồi Dương Tử Mi đã dùng thiên nhãn để nhìn hai anh em này.

Hai anh em này từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, lớn lên dưới sự chở che của ông nội. Vào năm mười lăm tuổi, ông nội của bọn họ cũng mất, để lại hai anh em họ sống nương tựa lẫn nhau.

Sự đau đớn khi mất đi người thân, kiếp trước Dương Tử Mi đã được trải nghiệm qua rồi.

Hai anh em trước mắt này tính tình thật thà, cô độc lẻ loi, huống hồ gì họ còn là những nghệ nhân thủ công sắp thất truyền. Nếu mình không ra tay giúp đỡ họ thì đúng là chẳng còn thiên lý nữa.

- Tiểu Thanh...

Thanh niên kia thấy Dương Tử Mi còn nhỏ như thế nên cũng không tin vào chuyện cô có thể chữa khỏi bệnh cho mình lắm.

Trong tiềm thức, anh cũng đã bỏ mặc bản thân từ lâu, không dám ôm lấy bất kỳ tia hy vọng nào nữa, bởi vì anh chỉ sợ hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng sẽ càng lớn.

- Anh, em ấy đã có thể nhìn ra anh bị mắc u não như thế, chứng tỏ em ấy nhất định rất lợi hại. Nếu có thể trị bệnh cho anh, thì tại sao anh phải từ chối chứ? Chúng ta cứ thử một lần xem sao.

Tiểu Thanh thấy anh trai mình không đồng ý thì vội vàng kéo tay của anh lại, nói:

- Chỉ cần có cơ hội, thì chúng ta cũng không nên từ bỏ, anh à, em không muốn mất anh, em rất sợ...

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp đáng thương của em gái mình, thanh niên kia lập tức mềm lòng.

Đúng vậy, mình chết cũng không sao, nhưng em gái mình còn nhỏ như vậy, sao mình có thể để lại một mình con bé lẻ loi không nơi nương tựa trên đời này như vậy được chứ?

- Điều kiện chữa bệnh của em là gì?

Thanh niên nhìn Dương Tử Mi, hỏi. Anh cho rằng thứ cô muốn là cái bình Nguyên Thanh Hoa kia.

- Điều kiện của em chính là nếu anh còn sống, hãy phát huy tay nghề phỏng chế đồ sứ cổ của mình, giúp anh ấy thành lập công ty làm đồ mô phỏng sứ cổ.

Dương Tử Mi chỉ vào Mẫn Cương nói.

Cô vừa nói xong.

Không chỉ hai anh em Tiểu Thanh mà đến cả Mẫn Cương cũng giật mình nhìn cô.

- Ý của em là sao?

Thanh niên kia hỏi lại.

- Ý của em rất rõ ràng, chính là sau khi em chữa khỏi căn bệnh u não, kéo dài tính mạng cho anh, thì anh phải tiếp tục nghiên cứu kỹ thuật mô phỏng Nguyên Thanh Hoa, giúp anh ấy thành lập công ty.

Dương Tử Mi giải thích.

Mẫn Cương biết, Dương Tử Mi làm thế là đang giữ lại nhân tài cho anh, giúp anh đạt được nguyện vọng.

Bạn đang đọc Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán (Dịch-Hoàn) của Ngải Hề Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.