Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Được Yêu Quái Như Vậy, Còn Cầu Gì Hơn

Phiên bản Dịch · 936 chữ

Không biết.

Long Trục Thiên lắc lắc đầu.

- Bây giờ anh chỉ muốn biết, rốt cuộc ký hiệu phần mộ trong tấm bản đồ này là cái gì.

Vậy là Dương Tử Mi nói lại những gì sư phụ cô từng chứng kiến cho anh nghe.

Nghe xong, con mắt đen trầm của Long Trục Thiên hơi sáng bừng lên:

- Lẽ nào đây chính là phần mộ tổ tiên của gia tộc nhà anh?

- Hoàn toàn có khả năng, nếu không sẽ không có những hình vẽ này.

Dương Tử Mi khẽ chạm tay vào thẻ bài gỗ đào.

- Anh có còn nhớ những hình vẽ mà anh từng thấy không? Lúc đầu anh dựa vào đâu mà kết luận nó có liên quan đến anh?

- Nó xuất hiện trong giấc mộng của anh.

Long Trục Thiên nhìn cô nói:

- Những hình vẽ này vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh, lúc thật lúc giả, vì vậy nên anh cũng không dám xác định, đây rốt cuộc là chuyện gì.

- Thì ra là vậy.

Trước đây Dương Tử Mi vẫn luôn lo lắng chuyện này, anh giấu hết toàn bộ thông tin về mình, không chịu để lộ chút nào là do anh chưa chắc chắn nên mới vậy.

- Anh có biết cha ruột của anh là ai không?

Dương Tử Mi không nhịn được hỏi anh.

Long Trục Thiên nghe vậy khẽ nhíu mày. Thấy mày anh nhíu lại, tim Dương Tử Mi đau như bị đâm một lỗ vậy.

Cô áy náy nhìn anh:

- Em xin lỗi, em không nên hỏi chuyện này.

Long Trục Thiên mím mím môi, đưa tay vuốt vuốt tóc cô:

- Không sao đâu, vì anh cũng thực sự không biết cha ruột của mình là ai cả. Đến cả mẹ ruột của mình, giờ cũng chỉ là chút ký ức mơ hồ.

- Toàn bộ ký ức đã mất đi của anh đã quay lại chưa?

Dương Tử Mi đau lòng hỏi.

Long Trục Thiên gật gật đầu:

- Về cơ bản thì đã nhớ gần hết. Nhưng mà anh chỉ lưu luyến nhất đoạn ký ức chúng ta ở cạnh nhau, một thế giới chỉ có riêng hai ta.

- Vâng.

Đối với Dương Tử Mi, đó chẳng phải cũng là đoạn ký ức tuyệt vời nhất của cuộc đời cô sao?

- Nhưng, không sao cả. Sau này chúng ta cũng sẽ vẫn hạnh phúc.

Cô duỗi tay nắm lấy tay anh, nhẹ giương đôi mắt kiên định lên nhìn anh nói.

- Ừ. Long Trục Thiên duỗi tay ôm lấy cô vào lòng.

Hai người lại rơi vào trầm mặc.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh, Dương Tử Mi nghe thấy liền vội vàng chạy ra khỏi lòng Long Trục Thiên, ra mở cửa với vẻ mặt bức xúc, lúc mở ra thì phát hiện đó là Tuyết Hồ.

Tuyết Hồ khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn Dương Tử Mi, đáng thương như chú chó con bị bỏ rơi, khiến người khác thấy thương vô cùng.

Vốn dĩ Dương Tử Mi muốn mắng nó một trận, nhưng khi thấy bộ dạng này của nó thì lại không nỡ, khom lưng xoa đầu nó hỏi:

- Sao vậy?

- Cô là người xấu! Bắt tôi đứng một mình ở ngoài cả đêm qua uống gió tây bắc!

Tuyết Hồ ai oán khóc lóc kể lể.

- Được rồi! Trước kia lúc cậu chưa biết tôi không phải cũng một mình uống gió tây bắc sao?

Dương Tử khinh bỉ nhìn nó một cái.

- Cái đó không giống!

- Có gì mà không giống? Nhiều nhất thì cũng chỉ quay lại như trước mà thôi.

- Quay lại như trước? Trước khi quen một người, và sau khi quen một người, rồi sau đó lại trở về cuộc sống một mình thì cảm giác sẽ giống nhau sao? Thế giờ tôi mà giết chết người đàn ông của cô, để cô trở về cảnh cô đơn như trước thì cô vẫn thấy giống nhau à?

Tuyết Hồ kêu ầm lên.

Tuy lời nói của nói có chút không suông miệng, nhưng cũng không phải không có lý. Đúng vậy, sau khi có một người bên cạnh rồi lại bị mất đi, thì cảm giác sẽ hoàn toàn khác biệt.

Sau này, cô tuyệt đối sẽ không thể chịu đựng được cảm giác mất đi Long Trục Thiên.

- Không cho phép cậu làm hại anh ấy.

Dương Tử Mi cảnh cáo Tuyết Hồ.

Cô biết Tuyết Hồ pháp lực cao cường, nếu nó muốn giết chết một người, thì sẽ dễ như trở bàn tay.

- Cô yên tâm. Tuy tôi không thích anh ta, nhưng anh ta là người của cô, nên tôi sẽ không hại anh ta đâu. Thậm chí còn bảo vệ anh ta ấy chứ.

Tuyết Hồ liếc mắt nhìn cô một cái, nói:

- Tôi là yêu quái nghìn năm chứ không phải loài người nhỏ mọn tự tư tự lợi thích đố kỵ.

- Được rồi! Cậu là một con yêu quái cao thượng, một con yêu quái đơn thuần, một con yêu quái vĩ đại!

Dương Tử Mi nhe răng nói.

- Đấy là đương nhiên!

Tuyết Hồ có chút kiêu ngạo ngẩng ngẩng đầu:

- Có được con yêu thế này bên cạnh, cô còn cầu gì hơn nữa.

Dương Tử Mi bất lực thật rồi.

Xem ra, người và yêu giống nhau, đều thích tự sướng.

Bạn đang đọc Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán (Dịch-Hoàn) của Ngải Hề Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.