Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tới sòng bạc

Phiên bản Dịch · 1403 chữ

Dương Tiểu Quang cũng kịp phản ứng, trong đầu nhớ tới kết quả bi thảm của thanh niên vừa rồi, cũng sợ tranh thủ thời gian thu tay lại.

"Đại di mụ của Khai Tâm muội muội tới rồi sao? Cảm giác đêm nay nàng rất táo bạo."

Nam Cung Khai Tâm mặt không biểu hiện gì vươn tay.

Ánh mắt của toàn bộ quán bar hội tụ lại.

"Vừa rồi tay của tên kia không có chạm đến mà đã bị đánh gần chết, gia hỏa này sợ là không hoạt động nổi rồi!"

"Cũng là hắn tự mình tìm đường chết, rõ ràng nhìn thấy kết quả của tên kia, thế mà còn có dũng khí làm lại, dù có thành công! Chỉ là sờ một cái tay hại luôn mạng nhỏ rồi."

Có người tiếc hận, cũng có phấn khởi chờ đợi một trận ngược sát.

Nhưng mà, màn kia cũng không có phát sinh.

Nam Cung Khai Tâm mặc dù vươn tay, nhưng chỉ là nhẹ nhàng để trên đầu Dương Tiểu Quang: "Ngoan, ngươi là tiểu ướp muối, đừng nói sờ tay, coi như sờ ngực cũng được."

Phốc

Đám người tập thể thổ huyết.

Cái phong cách với con người này có chút không giống nhau!

Dương Tiểu Quang cũng lấm tấm mồ hôi: "Lại đùa ta. Có thể đừng nhắc tới hai từ kia hay không, cảm giác thật khó nghe."

"Chờ khi nào không còn là cá ướp muối, dĩ nhiên sẽ bỏ đi.

"Bây giờ ta cũng đã là quản lý của bệnh viện Cửu Châu, mấy ngày nay thậm chí còn là chủ tịch tạm thời, chẳng lẽ chưa đủ vứt bỏ cái nhãn hiệu cá ướp muối kia sao?"

Nam Cung Khai Tâm nhìn Dương Tiểu Quang một chút, sau đó mới nói: "Dương Tiểu Quang, ngươi chỉ mới bành trướng một chút. Quản lý bệnh viện Cửu Châu trong mắt ta vẫn là cá ướp muối."

Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi: "Vậy làm sao mới có thể không là cá ướp muối?"

Nam Cung Khai Tâm thản nhiên nói: "Chờ lúc ngươi cá vượt Long Môn."

"Cá vượt Long Môn, tiêu chuẩn này quá mập mờ đi."

"Uống." Nam Cung Khai Tâm nói sang chuyện khác.

Dương Tiểu Quang cũng không có hỏi nhiều, hắn bưng lên chén cocktail trước mặt, một ngụm uống hết.

Hương vị tuy giống với 'Thiên Sơn tuyết sương’, nhưng luôn cảm giác lại thiếu chút gì đó.

Sau đó, Dương Tiểu Quang tập trung tinh lực quan sát đan điền của mình.

Hắn phát hiện, cái ly cocktail này cùng Thiên Sơn tuyết sương căn bản không cùng một cái đẳng cấp.

"Mặc dù hai loại cocktail có cùng hương vị, nhưng cấp bậc lại hoàn toàn khác biệt. Không biết Thiên Sơn tuyết sương được phối từ cái gì vậy?"

Lúc này, Nam Cung Khai Tâm đột nhiên lại nói: "Ngươi tìm ta có việc?"

"Ây, xém chút quên chính sự." Hắn ngừng lại, sau đó hạ giọng nói: "Ta muốn bắt cóc một người, làm phiền ngài xuất thủ. Ta sẽ động thủ trước, nếu như ta không cách nào chế phục, ngươi lại ra tay."

"Người nào?"

Dương Tiểu Quang do dự một chút, cuối cùng vẫn đem sự tình của Hồ Điệp nói ra.

"Hồ Điệp bà bà 'Bắt cóc' Viên Giai Giai, ta muốn tbắt cóc tiểu nhi tử của nàng. Cái này gọi lấy đạo của người trả lại cho người." Dương Tiểu Quang nói.

Nam Cung Khai Tâm lại sờ sờ đầu của Dương Tiểu Quang, nói: "Tốt, chỉ bằng câu nói này của người việc này, ta nhận."

Dương Tiểu Quang nhìn thấy vẻ mặt của Nam Cung Khai Tâm Manh Manh, cũng muốn sờ đầu Nam Cung Khai Tâm.

Nhưng nghĩ nghĩ lại, hắn vẫn thấy ý nghĩ này cực kỳ nguy hiểm.

Nam Cung Khai Tâm làm việc cực kì gọn gàng, linh hoạt.

Đã đáp định giúp Dương Tiểu Quang, nàng liền trốn việc.

"Đúng, tiểu Quang, ngươi biết Viên Hạo Vũ ở đâu sao?"

"Ừm, đã dò thăm ra vị trí của hắn."

"Ồ tình báo của ngươi cũng rất có năng lực nha."

Dương Tiểu Quang cười cười: "Trùng hợp, bạn gái trước của ta làm việc ở sòng bài. Nàng nói, Viên Hạo Vũ là khách quen của cửa hàng, đêm nay vẫn còn ở đó."

"Đối tượng hẹn hò của người đúng là đủ rộng. Giáo viên, cảnh sát, tiếp viên hàng không, y tá, chia bài, sinh viên, học sinh cấp ba, học sinh cấp hai. . ."

Dương Tiểu Quang nghe xong liền bạo mồ hôi, vội vàng nói: "Nam Cung tỷ, ngươi không thể nói loạn. Đúng là ta từng kết giao với sinh viên nhưng học sinh cấp ba. . ."

Hắn ngừng lại, sau đó nhắm mắt nói: "Trong đối tượng hẹn hò cũng thật có một cái học sinh trung học, nhưng thật không có học sinh cấp hai. Đó là phạm pháp, ta sẽ không làm."

"Được rồi, ta chỉ là thuận miệng nói một chút. Lại nói, coi như ngươi ngủ với trẻ vị thành niên thì lại như thế nào? Dù sao bạn gái của ngươi bây giờ là nữ cảnh sát nha.."

Khóe miệng Dương Tiểu Quang co quắp, không có lên tiếng.

Nam Cung Khai Tâm không tiếp tục mở xuyến.

Hai người lái một chiếc QQ chạy tới vùng ngoại thành.

"Nam Cung tỷ, xe này. . ."

"Ta mới vừa mua, đáng yêu không?"

"Đáng yêu thì có đáng yêu, nhưng mà ngươi không cảm thấy nhỏ chút sao?" Dương Tiểu Quang nói xong mới phản ứng, vội vàng nói: "Không phải, ý ta là nhỏ nhắn xinh xắn."

"Ngươi ngậm miệng đi."

Dương Tiểu Quang cười cười: "Đúng, Nam Cung tỷ, đêm nay không phải người phải ăn cơm với Sở Yên Nhiên sao?"

"Ừm."

"Cảm giác như thế nào?"

Nam Cung Khai Tâm nhìn Dương Tiểu Quang một chút, nói: "Ngươi đây là chờ ta nhận xét nàng dâu sao?"

Dương Tiểu Quang bạo mồ hôi: "Không phải. Ta chỉ muốn hỏi là các ngươi nói những chuyện gì? Sở Yên Nhiên nói, trước kia giống như đã gặp qua ngươi, nhưng nhìn thấy ở đâu, thì nàng lại quên rồi."

"Thật sao? Ta thật ra không có nhớ rõ đã gặp qua nàng."

Nàng hơi trầm ngâm, lại nói: "Nhưng mà, Sở Yên Nhiên thật là cái vưu vật, trách không được có thể để cho hai ta tiểu đệ đệ của ta trở mặt thành thù. Nữ nhân này đặt ở thời cổ đại chính là nhân vật Đắc Kỷ nhac."

Nam Cung Khai Tâm còn muốn nói nhiều cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.

Ước chừng nửa giờ sau, hai người đi vào vùng ngoại thành.

"Nơi này là sòng bạc?" Dương Tiểu Quang biểu lộ hồ nghi: "Nhìn như chỉ là cái nhà bình thường."

"Không nên để bề ngoài mê hoặc." Nam Cung Khai Tâm ngừng lại, nói: "Ngươi gọi điện thoại, để nàng phái người tới đón chúng ta. Nếu không, chúng ta cũng không thể nào vào sòng bạc được."

Dương Tiểu Quang gật gật đầu: "Ta đi gọi điện thoại."

Sau một cuộc điện thoại, ước chừng năm phút, cửa lớn mở ra, một người nữ nhân xuất hiện trước mặt bọn hắn.

"Hàn Vũ, đã lâu không gặp." Dương Tiểu Quang tiến tới chào đón, cười cười nói.

"Đã lâu không gặp, ta cho là ngươi đã sớm quên ta rồi." Sau đó ánh mắt của Hàn Vũ nhìn lên người Nam Cung Khai Tâm: "Làm sao người lại mang một đứa bé tới chỗ của ta?"

Dương Tiểu Quang giật mình.

Đây không phải chọc tổ ong vò vẽ sao?

Nam Cung Khai Tâm ghét nhất là nị người xem như tiểu hài tử.

Nhưng mà, Nam Cung cũng không có bạo tẩu, mà dùng âm tiết của la lỵ nói: "Ta là thần may mắn của tiểu Quang ca ca."

Nơi này có cần nói vậy.

Nam Cung Khai Tâm có hai loại âm thanh, một loại bình thường lãnh khố; còn có một loại chính là mô phỏng âm thanh của la lỵ. Mặc dù là giả giọng, nhưng lại giống như đúc, không có chút sơ hở rồi.

Bạn đang đọc Đi Ra Mắt Đi Ba Ba của Khả Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.