Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

12 giờ đêm

Tiểu thuyết gốc · 1013 chữ

Đúng là nắm lúa đó, mang về cắm vào bình gốm đỏ, nhìn vô cùng nghệ thuật. Tôi ngồi ở bàn, ngắm nhìn lọ bông cong cong, trĩu thành hình cánh cung, rủ xuống, mơ màng trong ánh trăng chênh chếch của màn đêm yên ả.

Tiếng chão chuộc kêu “ọp ọp” ngoài cái ao ở phía sau nhà thờ họ, nghe não nuột, tiếng dế rả rích, cùng mấy cây cổ thụ trước nhà xào xạc trong gió, tôi chỉ muốn ôm trọn cả quê hương mình lên Hà Nội. Tuy nó khiến người ta hơi lạnh gáy, nhưng với tôi nó lại là quê hương thân thuộc, bình yên, không nhiều lo toan suy nghĩ.

- Dung! Dung ơi!

Tiếng gọi hệt như hôm qua, không biết từ đâu vọng tới. Một cảm giác thôi thúc, như muốn tôi tìm ra nó.

Cạch.

Tiếng đồng hộ vọng lớn trong không gian yên lặng. Nhìn lên, đã 12 giờ, không hiểu tôi đã ngủ quên trên chiếc ghế tựa từ lúc nào. Định đứng dậy ngó quanh, thì quyển sách trên bụng rơi xuống đất. Tôi không còn nghe thấy tiếng chão chuộc và tiếng dế nữa.

- Dung ơi!...

Lại tiếng gọi từ bên ngoài vọng tới, lần này nghe rõ ràng hơn lần trước, nó kéo dài và âm vang như người gọi đang đi xa dần.

Tôi chạy thật nhanh ra phía cửa, cánh cửa chỉ đang khép hờ. Khẽ mở cánh cửa gỗ, nó phát ra tiếng kẹt nhẹ. Bầu trời tối đen, chỉ vảng vất một chút ánh sáng le lói của ánh trăng bị màn mây che khuất mất phân nửa.

Bỗng ở ngoài cổng sắt nhà tôi, có một người phụ nữ tóc dài quá lưng, mặc một bộ đồ màu trắng đang nhìn về phía tôi. Cánh tay như đang vẫy tôi xuống đó. Tôi không kìm nổi sự tò mò, xem người đó là ai mà đêm nào cũng gọi, đánh thức tôi dậy.

Cánh cửa dưới nhà, hôm nay lại dễ mở đến lạ thường, nó trơn tru như có người đã sửa lại và bôi mỡ vào vậy.

Ra đến cổng, người phụ nữ ấy đã hoàn toàn biến mất, bất giác tôi cố mở to mắt nhìn ra xa hơn, bóng của cô ấy đang nhẹ bước khuất sau bức tường phía trước, nơi dẫn ra khu nhà thờ họ Đặng.

- Ai đó? Ai ở ngoài đó vậy?

Tôi khẽ gọi để không kinh động đến mọi người xung quanh và bố mẹ mình. Nhưng cái bóng đó đã khuất dạng, không một lời đáp lại.

Thật sự muốn làm rõ sự tình, cũng là để dằn mặt cái người đã khiến cho tôi mất ngủ, hoặc dọa người khác trong đêm.

- Thời buổi này, làm gì có ma chứ, ba cái chuyện dọa người, ai tin.

Tôi lảm bẩm và lấy chìa khóa ra mở cổng. Tiếng lạch cạch mở khóa khiến cho đám chó phía cuối xóm sủa ẩm ĩ. Tiếng sủa của nó sao cũng thật là kỳ lạ, hệt như tiếng sói tru lên từng hồi, rồi lại im bặt.

Rảo bước nhanh theo cái bóng trắng vừa nãy, ra tới con đường dẫn tới nhà thờ họ, tôi ngó đầu khỏi bờ tường gạch, không hề thấy một ai. Con đường bê tông sáng trắng trước ánh trăng đã cố chui lọt qua đám mây đen. Hai bên đường, từng bụi cỏ dại và đám hoa cúc mâm xôi mà người ta hay trồng ngoài mộ nở bung ra vô cùng đẹp.

Đứng giữa đường, chỉ có một mình trơ trọi, cảm giác ánh trăng lúc này sáng mạnh như đứng giữa nắng trưa hè. Ở quê thường mọi người đi ngủ sớm, chứ 12 giờ đêm ở thành phố thế này, người đi lại vẫn tấp nập đông vui.

Tôi cố tìm xem các ngóc ngách xung quanh hai bên đường, xem có người đó không, vì rõ ràng vừa rồi thấy người, không thể nào nhìn nhầm được.

- Có ai không? Có ai ở đó không? Nếu không chịu ra là tôi… tôi hô lớn lên bắt trộm đấy nhé!

Nói là vậy, nhưng tôi chắc chắn mình sẽ không làm như vậy. Để an toàn cho bản thân, vừa rồi trong phòng tôi đã tóm lấy con dao gọt hoa quả đem theo. Giờ cầm trên tay, nên có một thứ cảm giác an toàn khiến cho tôi không hề sợ hãi nữa.

Xoạt xoạt…

Từ phía con đường tắt nhỏ đi ra sau vườn nhà thờ họ bỗng có tiếng kêu lớn, trong tư thế phòng thủ, giơ con dao ra trước mặt, tôi nhìn vào đó. Chờ một lúc khá lâu, không hề thấy ai, tôi bước lại gần hơn, từng bước đi lò dò, chậm chạp, miệng gắt lên.

- Ai ở đó? Ra đây ngay!

Cạch cạch…

Tiếng bước chân giẫm vào đám sỏi trên đường đi vọng tới, tôi lại lùi về phía sau vài bước.

- Á a a…

Một cái đầu thò ra khỏi đám bụi rậm gần đó, tôi hét lên sợ hãi, đưa con dao chĩa ra phía trước.

- Tớ đây! Là Quang đây mà!

Căng mắt ra nhìn phía dưới tán lá nhãn khá tối, tôi nhận ra Quang.

- Sao bạn lại ở đây? Dọa tớ hết hồn.

- Có mà bạn dọa tớ thì có, nhìn lại mình xem.

Tôi thấy, đúng là mình suýt nữa thì đâm con dao vào bụng Quang rồi. Liền rụt tay lại, giấu con dao ra phía sau lưng. Gương mặt đỏ lên, ấp úng nói:

- Tại… tại tớ thấy có ai đó ngoài này, tưởng kẻ trộm nên đi theo, nào ngờ là cậu.

Quang tiến lại gần hơn, tôi lướt qua người Quang, thấy hắn không giống tôi, đang mặc bộ đồ ngủ từ nhà chạy ra, mà có sự chuẩn bị từ trước. Vẫn cái bộ quần áo thể thao đen và đôi giầy trắng hồi tối chúng tôi chia tay nhau, ai về nhà nấy đó.

Bạn đang đọc Dì Tôi Bị Bỏ Bùa Yêu sáng tác bởi Lanlanyeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lanlanyeu
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.