Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp Cận

Phiên bản Dịch · 1861 chữ

Cổ Tiến vừa tan ca, cậu ta nhìn mây đen phủ kín bầu trời thì trái tim vừa an ổn bắt đầu đập mạnh lại. Bây giờ có nên về nhà không? Tiền nhà còn chưa thanh toán nên cậu cũng chẳng thể yêu cầu trả nhà, mà cậu không có chỗ nào để ở. Nhưng cứ như vậy thi không ổn. Miên man suy nghĩ một hồi cậu đã đứng trước cửa nhà mình, hành lang vẫn chẳng có ai hết. Cổ Tiến cũng chẳng dám đến kiểm tra, vội lấy chìa khóa mở cửa và kiểm tra khóa bảo vệ liên tục ba lần sau đó mới đóng lại. Cậu ta lấy thêm một cái bàn và một chiếc ghế để chặn cửa, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Sau đó Cổ Tiến không biết phải làm gì đành đi xuống bếp nấu mì, vừa mở tủ bếp thì cậu phát hiện toàn bộ mì dự trữ đã hết sạch. Nếu bình thường cậu ta sẽ đi ra ngoài ăn, nhưng hôm nay dù thế nào cậu ta cũng không hề muốn mở cửa. Cổ Tiến thầm nhủ thôi ráng đi, dù sao đời sinh viên khổ cũng đã khổ qua rồi, đến khi trả xong tiền nhà thì dọn đi tìm một phòng trọ khác để thuê. Nghĩ đến đây cậu mở tủ lạnh ra với hy vọng tìm thấy một mẩu bánh mì cũng tốt. Nhưng tiếc thay chẳng có cái gì cả, một người vừa lười vừa nghèo như cậu chả mấy lúc đến siêu thị, toàn bộ tiền để dành đều trả cho chủ nhà trọ. Nếu không…. À mà thôi, đặt đồ ăn online cũng không ổn, lỡ shipper đến thấy tình trạng này sẽ tưởng đầu óc cậu có vấn đề rồi đăng lên mạng thì chết dở. Dù sao đói một đêm cũng không chết được, cùng làm mai lên canteen công ty ăn bù.

Thế là cậu ta lấy một chiếc ly ra và rót một chút nước sôi vào đó để làm dịu cái dạ dày đang sôi trào kháng nghị vì đói. Ai dè uống nước vào càng làm cho cơn đói trở nên cồn cào hơn, sáng nay cậu ta dậy trễ nên không ăn sáng, bữa trưa thì quên đi, nghe Dược Chân nói xong tâm trạng đâu mà ăn nên Cổ Tiến chỉ gắp vài đũa lấy lệ.

Con mẹ nó chứ, đứa nào bảo chỉ cần sống chứa chan tình người, lòng mang chính nghĩa thì quỷ sẽ không đến chơi nhà? Hôm đó cậu ta cũng đi theo nhóm Dược Chân cho vui thôi, con quỷ kia cũng không phải do cậu ta giết, mắc mớ gì cứ bám lấy cậu ta hoài vậy? Bình thường vào lúc này Cổ Tiến sẽ lấy máy PSP của mình ra chơi cho đỡ chán, hoặc lên mạng chém gió về vài thông tin nào đó nhưng hôm nay cậu ta cũng chẳng động đến. Nhìn căn phòng dơ còn hơn ổ chó, cậu cho rằng ôm cái bụng đói ngồi đó cũng bằng thừa nên bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Nhờ vậy mà hậu quả khi ở dơ bừa bộn đã lộ ra, đúng là Cổ Tiến nên xem lại cách sống của mình. Sau một tiếng cực khổ bụi bẩn và vết ố trong nhà đã giảm bớt phân nữa, Cổ Tiến ngồi nghỉ mệt một chút rồi tiếp tục cặm cụi dọn dẹp. Việc lao động tay chân càng làm cơn đói của cậu ta lớn dần lên, sau khi cả căn nhà trở nên sạch bong tươm tất thì kim đồng hồ cũng đã điểm mười giờ tối.

“Thôi xem TV vậy…”

Dường như tạo hóa đặc biệt ghét bỏ Cổ Tiến, cậu ngồi đó nhìn màn hình hơn ba tiếng chỉ xem được những thứ như quảng cáo thuốc giảm cân, thuốc trị yếu sinh lý, tư vấn phụ nữ mang thai, đến khi cậu tức giận muốn tắt TV thì phát hiện không tìm thấy remote. Rồi sau đó người bạn tên ‘lười biếng’ lại xuất hiện, cậu ta thấy phiền nên mặc kệ tất cả, tắt TV rồi không thèm tắm rửa thay quần áo, cứ thế leo lên giường ngủ.

Đến khi Cổ Tiến mơ màng tỉnh giấc chỉ cảm thấy trong người yếu đuối mệt mỏi vô cùng, khi cậu ngẩng đầu lên thì bây giờ đã hơn nữa đêm. Cậu ta không hề hay biết thời khắc mình phải chết sắp tới, chỉ còn hai mươi bốn tiếng nữa thôi. Những cơn gió lạnh lẽo thổi vào trong phòng làm cậu ta chóng mặt, trong vô thức đột nhiên cậu bước đến gần cánh cửa và nhìn qua mắt thần gắn ở trên….

Thôi chết rồi!

Cả người Cổ Tiến khuỵa xuống, không kiềm được hét vang thảm thiết và bò về phòng ngủ của mình. Cậu ta lại nhìn thấy nữ quỷ cả người dính đầy máu tươi đó, nó chỉ đứng cách cậu khoảng ba bước chân.

“Có ai không? Có ai gần đây không? Cứu tôi với!”

Hết cách nên cậu đành cầm điện thoại lên gọi cho Dược Chân. Chuông vừa reo vang Cổ Tiến đã khóc nức nỡ la hét:

“Nghe máy đi! Làm ơn nghe máy đi mà!”

Cuối cùng điện thoại đã kết nối.

“alo, Ngáp dài, Ai vậy, giờ này mấy giờ rồi mà còn gọi nữa?”

“Dược Chân, mau đến nhà mình đi, mau cứu mình với, con quỷ đó đang đứng trước cửa nhà mình! Nhanh lên! Làm ơn cứu mình với mình xin cậu!”

“Hả,ngáp dài, cậu nói cái quái gì vậy?”

“Quỷ, có quỷ, có nữ quỷ! Quỷ trong nhà của họa sĩ đó! Nhanh lên! Cậu mà không tới nó sẽ giết mình chết!”

“Hả, mình không hiểu cậu nói gì hết vậy?”

Dược Chân trực tiếp cúp máy.

“Này, này alo alo, Dược Chân! Alo alo Dược Chân!”

Cổ Tiến nước mắt nước mũi tèm lem, cậu ta lại tiếp tục gọi cho La Quảng Minh, một hồi lâu sau Quảng Minh mới bắt máy.

“Quảng Minh ơi, nhà mình có quỷ! Làm ơn cứu mình với mình không muốn chết!”

“Cái gì? Ai quậy phá vậy? Biết giờ này là mấy giờ rồi không còn ở đó mà quỷ với không quỷ?”

“Cổ Tiến, mình là Cổ Tiến bạn cậu đây! Quảng Minh à mình năn nỉ cậu đó làm ơn qua đây.”

Giờ phút này nước mắt cậu ta chảy còn ghê hơn cả thác nước, cũng chẳng thèm quay lại để nhìn bên ngoài cửa mà hét thật to vào điện thoạt.

“Cậu gặp quỷ?”

“Đúng đúng, làm ơn tới cứu mình với, cậu biết địa chỉ mà đúng không?”

“Cậu không gạt mình chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Trời ơi đừng hỏi nữa đến rồi sẽ biết, nhanh đi đi, gọi taxi hay gì cũng được, bao nhiêu tiền mình trả hết!”

“Ờ rồi rồi, ở đó đợi mình, mình đi ngay đây!”

Quảng Minh vừa đặt điện thoại xuống lập tức mặc quần áo và ra ngoài. Trong lòng cậu ta lúc này cũng rất nghi ngờ, thằng bạn mình gặp quỷ? Vừa nghĩ tới quỷ thì toàn thân cậu ta cũng hơi run rẩy. Tuy rằng lúc sáng có hơi mạnh miệng nhưng nếu có quỷ thật thì sao? Cậu lấy cái gì chơi lại mấy con quỷ đây, có nên cầm theo cuốn kinh phật không?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu cũng nhanh chóng gọi taxi rồi chạy đến nhà Cổ Tiến. Bên ngoài cửa vang lên tiếng La Quảng Minh gõ cửa làm cho Cổ Tiến la hoảng lên nhưng sau khi nghe giọng của Quảng Minh thì cậu ta mới yên tâm dẹp hết bàn ghế chặn phía trước rồi mở cửa.

“Quảng Minh, tốt quá cậu đã đến rồi.”

Cổ Tiến ôm chặt lấy La Quảng Minh như hai người đồng chí lâu năm chưa gặp lại, cậu ta cảm thấy thật nhẹ nhõm.

“Ê ê ê, bỏ ra nào, cậu làm trò gì thế, cậu đâu phải gái đẹp, ôm mình làm gì? Cậu vừa nói là có quỷ đúng không? Quỷ đâu?”

Cổ Tiến nhìn ra ngoài hành lang, con quỷ kia đã biến mất….

“Cậu kể xong rồi đúng không Cổ Tiến? Giờ tới lượt mình hét đây, con mẹ cả nhà cậu lừa mình! Mẹ kiếp mình sẽ không bao giờ quên hôm nay!”

“Mình không có gạt cậu mà…”

“Ồ wow, nửa đêm cậu gọi cháy cả máy, gào khóc như heo bị chọc tiết, đây này hãy nhìn gương mặt đầy nước mắt và nước mũi của cậu, đàn ông mà khóc đến như vậy cơ đấy, cậu nên chuyển chuyên ngành sang diễn viên đi! À nãy thằng nào nói với mình sẽ trả hết phí đi taxi vậy, tổng cộng 24 tệ, đưa đây!”

Cổ Tiến đần mặt ra, vừa nãy rõ ràng con quỷ chảy đầy máu đứng trước cửa nhà cậu ta? Đột nhiên cậu ta hiểu ra được một thứ:

“Mình hiểu rồi, đến lúc mỗi buổi tối cô ả sẽ luôn xuất hiện trước cửa nhà mình, cho đến khi có thể đi vào thì thôi. Trời ơi sao có thể như vậy được?”

“Lại gì nữa? Mình chán lắm rồi đấy, đến bây giờ cậu vẫn tiếp tục diễn?”

“Mình không ở đây được nữa! Quảng Minh, có phải cậu muốn mình đi karaoke thay cậu phải không?”

"Ừ, đúng vậy, làm sao?"

“Mình đồng ý đi thay cậu, còn tiền taxi hả, cậu nói cậu sẽ mời cơm mình phải không, cứ trừ tiền taxi vào tiền cơm đi, quyết định vậy nhé.”

Quảng Minh: “…..”

“Ông nội của chú bảo trong dại dương sẽ có những linh hồn mà bọn chú không bao giờ nhìn thấy được.”

Khi Nhuận Ám quay về làng chài, một ngư dân sống lâu năm lên lão làng ở đây vừa rít điếu thuốc vừa nói lan man với anh:

“Ninh Lạc sống ở đây ấy mà, thằng nhóc này làm chú cảm thấy không hề tầm thường. Y như lời của ông nội chú, nó không phải người bình thường như chúng ta, có lẽ nó nhìn thấy quỷ.”

“Chú chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy sao?”

“Hầy, tính cách của nó quái gở như vậy, người ta chủ động chào hỏi nó nó cũng chẳng thèm chào lại. Chà chà, đôi mắt màu tím sâu thẳm hơn cả đáy đại dương ấy rất bí ẩn, chú sợ rằng trong đôi mắt ấy đang chứa đựng rất nhiều thứ….”

Nhuận Ám và Nhâm TĨnh vẫn không tìm ra được Cổ Tiến đang ở đâu. Tuy rằng họ có thể xác định đã có người lẻn vào nhà Ninh Lạc nhưng đầu mối bây giờ vẫn chỉ có mình Cổ Tiến mà thôi. Anh thầm chửi rủa linh cảm của mình, đã lỡ cung cấp tên và gương mặt thì cho luôn địa chỉ có chết ai đâu?

Bây giờ họ phải làm sao đây?

Bạn đang đọc Dị Tủng (Bản Dịch) của Hắc sắc hỏa chủng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.