Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mèo mun hung tàn

1883 chữ

Trong những người may mắn còn sống sót, lúc này một người dáng dấp anh tuấn cao lớn chừng 30 tuổi đi tới, bên hông vây một mảnh vải vụn. Trên người có thể thấy cơ bắp cường tráng. Hắn đi tới bên cạnh Trương Thiến, đỡ nàng đứng lên, thấp giọng an ủi mấy câu, sau đó liền quan sát Diệp Thùy mấy lần: “ Ngươi chính là ở tại tầng 6 tiểu Diệp đi, ta nhớ ta với ngươi đã gặp mặt, ta tên là Đường Hạo, ở tầng 2 . ”

“ Đường tiên sinh , ngươi mạnh khỏe. ” Diệp Thùy gật đầu một cái, hắn đối với người đàn ông này có chút ấn tượng. Biết hắn là lão bản của một tiểu công ty, rất giàu có. Diệp Thùy từng hâm mộ hắn xe hơi cùng mỹ nữ hắn dẫn về nhà. Mà bây giờ nhìn dáng dấp, Đường Hạo chắc là đội trưởng cầm đầu 20 người này.

   Đường Hạo nghiêng đầu liếc nhìn mập mạp cùng bé gái đang đứng bên cạnh Tiểu Bạch, tiếp tục nói với Diệp Thùy: “ Ngày hôm qua không thấy ngươi, nghe Tiểu Hứa nói ngươi vẫn còn mê man, bây giờ thế nào, không có gì đáng ngại chứ ? ” Vừa nói lời này, lộ ra một cái quan tâm.

  “ Không có gì chuyện, có thể là ta gần đây mệt mỏi, mãi đến hôm nay mới tỉnh lại. ” Diệp Thùy giải thích ngắn gọn, điều khác thường kia hắn cảm thấy không nên nói xuống .

  “ Vậy thì tốt, chúng ta đang chuẩn bị đi ra ngoài xem một chút, cổng đã sắp mở được, Diệp Thùy ngươi thấy thế nào đây ? ” Đường Hạo hỏi tiếp .

   Hắn mặc dù giống như là hỏi ý kiến Diệp Thùy, nhưng lại để cho Diệp Thùy liên tưởng đến mình đang nói chuyện với sếp trong công ty. Hỏi ngươi làm sao bây giờ, trên thực tế chính là nói ngươi phải làm theo lời hắn nói. Bất quá lúc này Diệp Thùy cũng không so đo, hắn đối với tình huống bên ngoài rất tò mò. Hắn biết Đường Hạo sở dĩ tới hỏi thăm ý kiến của mình, chủ yếu vẫn là bởi vì Tiểu Bạch.

   Cho nên Diệp Thùy không có nghĩ nhiều liền đồng ý nói: “ Đương nhiên được, ta cũng muốn xem tình hình bên ngoài . ”

“ Diệp Thùy, ngươi cùng con mèo nhỏ này quan hệ tốt, thật là chúng ta vận khí tốt, đáng tiếc trước kia ta không thích nuôi mèo chó . ” Đường Hạo vỗ vai Diệp Thùy .

Lúc này Diệp Thùy thấy TrươngThiến một mực oán hận nhìn Tiểu Bạch, hai tay của nàng theo bản năng ôm chặc tay Đường Hạo, ngực dán thật chặt. Nữ nhân này trẻ trung xinh đẹp, trước kia Đường Hạo mặc dù xuất sắc nhưng còn không có đặc biệt, nhìn không thuận mắt, mà bây giờ nàng hiển nhiên đã coi Đường Hạo là chỗ dựa .

Diệp Thùy mặc dù thích vị hàng xóm này, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là vẩn vơ. Đối với bản thân Trương Thiến hắn cũng không có hứng thú quá lớn , thấy nàng cùng Đường Hạo thân mật cũng chỉ nhàn nhạt cười cười .

Đường Hạo cùng Diệp Thùy nói chuyện xong, liền đi kêu những người khác tiếp tục nghĩ biện pháp mở cổng. Bởi vì trước đây không lâu chung cư phòng trộm, cho nên mới làm cửa sắt kiên cố, so cửa phòng càng thêm phức tạp, mở ra tương đối tốn thời gian. Bên trên cửa sắt đã có mấy nam nhân cường tráng đang cố gắng đẩy cửa .

Ngày hôm qua, khi đại nạn xảy ra ai cũng ở trong phòng đóng kín cửa , mập mạp cũng mất nửa ngày mới mở được. Việc này ước chừng tốn hắn hơn 7-8 giờ, cổng sắt hiển nhiên khó mở hơn .

Diệp Thùy nhìn bọn họ bận rộn , tạm thời không xen tay vào được , liền đi tới chỗ mập mạp cùng bé gái. Bởi vì Tiểu Bạch cái này cự thú đích chấn nhiếp nên là không có những người khác đứng ở nơi này. Diệp Thùy chú ý tới Ngô lão thái ,Đại thẩm , nữ nhân cầm gậy trúc không giúp được gì đang thấp giọng nghị luận, thỉnh thoảng nhìn về phía tiểu Bạch .

Ngô lão thái có chút kích động truyền tới : “…… có con mèo thật không tệ …… đáng tiếc …… ta quay lại đi tìm Đại Hắc …… nó nhất dính ta, nhất định còn nhớ rõ ta ……”

 

“Bây giờ biết tiếc ? ” Diệp Thùy lắc đầu thầm nghĩ . Chẳng qua là không biết con mèo mun kia có giống tiểu Bạch, một dạng thu được trí khôn? Ngô lão thái trước kia đánh nó như vậy, không biết nó có trí khôn sau sẽ nghĩ như thế nào, chỉ sợ đối với Ngô lão thái không có hảo cảm xem đi ?

Diệp Thùy nhìn về phía bé gái .

“ Nàng gọi Vương Thi Vũ ở tầng 4. Buổi trưa hôm qua nàng mới từ trường học trở lại, bởi vì không có mang chìa khóa liền ngồi ở cửa nhà mình đọc sách chờ ba mẹ trở lại. Hôm qua ta từ trên tầng đi xuống thấy nàng đang núp ở trong góc khóc thút thít, là ta đem nàng mang xuống. ” Mập mạp thấy Diệp Thùy nhìn bé gái liền giới thiệu, sau đó hắn lại bảo Vương Thi Vũ, “ Hắn gọi Diệp Thùy . ”

  “ Chùy ca ca , ngươi mạnh khỏe . ” Vương thi Vũ vừa tựa vào Tiểu Bạch, vừa tinh quái đích chào hỏi .

   Diệp Thùy có chút mồ hôi , Chùy ca ca là cái quỷ gì ?

   Hắn khom lưng xoa xoa tóc bé gái : “ Trực tiếp kêu ca ca là được . ”

  “ Vậy làm sao cùng Mập ca ca phân biệt đây? Ngươi chính là Chùy ca ca . ” Vương Thi Vũ cũng rất kiên trì, mập mạp hướng Diệp Thùy im lặng, hiển nhiên đối với xưng hô Mập ca ca này rất không thích. Mà tựa hồ là để chứng minh, Vương Thi Vũ còn xoa xoa cổ tiểu Bạch, “ Tiểu Bạch , ngươi nói có đúng hay không ? ”

  “ Meow ……” Tiểu Bạch mềm nhũn kêu một tiếng .

  “ Tiểu Bạch cũng cảm thấy nên xưng hô như vậy. ” Vương Thi Vũ nói .

   Diệp Thùy cùng mập mạp bất đắc dĩ nhìn lẫn nhau một chút, cái này tiểu lo li gọi sao thì tùy .

   Bất quá …… Diệp Thùy có chút kỳ quái , bộ dáng bé gái bây giờ giống như không quá lo lắng cho ba ba mụ mụ của mình?

  “ Ta nói với nàng ba mẹ nàng nhất định sẽ đến tìm nàng . ” Mập mạp tựa hồ nhìn ra Diệp Thùy đang suy nghĩ gì, thấp giọng nói .

  “ Nga . ” Diệp Thùy gật đầu một cái , dù sao cũng là đứa trẻ, dễ dàng tiếp nhận. Chẳng qua là, Diệp Thùy liếc mắt nhìn cổng, trong lòng lo âu, không biết bên ngoài bây giờ ra sao, cha mẹ của Vương Thi Vũ sẽ trở lại tìm nàng không ?

  “ Cách ” một tiếng,qua nửa ngày cố gắng , cổng sắt cuối cùng bị đẩy ra một ít, Đường Hạo kêu mọi người cùng đi đẩy cửa sắt, Diệp Thùy cùng mập mạp cũng trong đó .

   Cái cửa sắt này Diệp Thùy giơ tay liền có thể đẩy ra. Nhưng hắn làm bộ như những người khác dùng sức, cửa sắt ở trước mặt chậm rãi bị đẩy ra, mở to ,thông hướng ra thế giới bên ngoài .

   Ánh sáng mờ tối mở ra trong đầu một cái cảnh tượng .

   Diệp Thùy hé mắt , khi hắn thấy rõ phía ngoài, vẻ mặt kinh ngạc —— mèo mun ……

   Con mèo mun đang nằm ở bên ngoài cửa.

   Kèm theo cửa mở ra , nó nghe được động tĩnh thân ảnh chậm rãi đứng lên, nhìn về phía tiểu nhân đang đứng ở ngưỡng cửa .

   Lấy tiểu nhân góc độ đi xem, thân ảnh của mèo mun vô cùng cao lớn, so Tiểu Bạch lớn mấy vòng. Nó mắt nhìn xuống những thứ sinh linh mềm yếu kia.

  Tiểu Bạch nhớ đến khi nó bị mèo mun dọa nạt, thân thể theo bản năng cong lên, trong miệng phát ra trận “ meow ” đầy sợ hãi.

  “ Đại Hắc ! ? ”

   Ngô lão thái thấy được mèo mun , nàng tràn đầy vui mừng kêu một tiếng, lão thái thái động tác nhanh chóng leo lên ngưỡng cửa, còn té một cái , bất quá nàng rất nhanh liền lại nhanh nhẹn bò dậy, quơ múa cánh tay hướng mèo mun chạy tới, trong miệng hô: “ Đại Hắc, là ta, ngươi nhận ra ta đúng không? Ngươi nhất định là ở chỗ này chờ ta có đúng hay không, thật là mèo ngoan ……”

   Diệp Thùy nhìn một màn này, ngẩn người, sau đó chợt tỉnh, hướng Ngô lão thái hô to: “ Mau trở lại ,đừng đến gần nó !! ”

   Những người khác bây giờ còn không hiểu , nhưng Diệp Thùy lại biết , con này mèo mun rất có có thể đã thu được trí khôn. Nó cư nhiên cao cao tại thượng nhìn xuống mọi người, lạnh lùng, hung tàn. Nếu như nó còn là con mèo mun kia, có lẽ sẽ còn có quyến luyến đối với Ngô lão thái, nhưng bây giờ chỉ còn cảm giác hung tàn !

   Nhưng đã muộn, Ngô lão thái đã đứng ở trước mặt mèo mun thở hỗn hển, nàng ngước lên, trong miệng kêu: “ Đại Hắc , ngươi nhất định nhớ ta có đúng hay không, ta là chủ nhân của ngươi ……”

  Sau đó , cứ như vậy không đề phòng ……

  “ MEO ——”

   Mèo kêu một tiếng thê lương, đầu rũ xuống, hàm răng bén nhọn mở ra một đớp liền đem nửa người trên của Ngô lão thái nuốt vào trong miệng, máu tươi văng tung tóe. Ngô lão thái phát ra tiếng kêu thảm thiết .

  “ A ! ! ! ! ! ” Trương Thiến thét một tiếng đinh tai nhức óc.

   Những người khác cũng đều rối rít kinh hoảng .

  “ Mèo , mèo ăn thịt người ……”

  “ Mau đóng cửa ! ”

  “ Con mèo mun kia, nó ăn lão thái thái rồi ……”

   Kinh hoảng thất thố, Diệp Thùy không kịp ẩn núp, một tay đem cửa sắt dầy nặng mấy người hợp lực mới có thể đẩy ra lôi trở lại. Lúc Diệp Thùy đem cửa sắt hoàn toàn khép lại, cuối cùng hắn thấy mèo mun miệng to nuốt hẳn Ngô lão thái.

  Độc nhãn đang gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thùy đứng ở ngưỡng cửa .

  Tựa hồ , nó còn nhớ rõ Diệp Thùy từng cho nó một đùi gà ?

  “ Kẹt ! ”

   Cửa sắt đóng lại .

Bạn đang đọc Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật của Ly Hỏa Gia Nông Pháo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhttty_fan
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.