Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Dự định 1

Phiên bản Dịch · 1199 chữ

Trên bàn ngọn nến cháy hết, ánh nến vụt tắt, gian nhà bỗng chốt chìm vào bóng tối.

Lý Nhị Cẩu đứng trong bóng tối hướng về phía giường nói: "chị nhỏ, trời không còn sớm, em ngủ trước đi!"

Gian phòng này chỉ có một cái giường, ngày hôm qua nàng không có chú ý tới Lý Nhị Cẩu hắn ngủ ở, bây giờ nói tới chuyện này, Lâm Tích Nguyệt bắt đầu có chút lo lắng.

Khi cô nắm tay thấp thỏm chờ Lý Nhị Cẩu đi tới ngủ chung, Lý Nhị Cẩu lại mở miệng, "chị nhỏ, em nếu như có chuyện gì cứ gọi anh, anh ở ngay phòng."

"Anh ngủ ở đâu??", Lâm Tích cuối cùng cũng hỏi vấn đề này.

"Anh ngủ trên đất là được rồi, chị nhỏ không cần lo lắng, anh cũng quen ngủ trên đất rồi.", thấy Lâm Tích Nguyệt quan tâm hắn như vậy, Lý Nhị Cẩu trong lòng vui sướng vô cùng.

Mùa hè vài ban đêm, tiếng dế và tiếng ếch nhái kêu vang vọng vào căn phòng như nói thay lời cho bọn họ.

Lý Nhị Cẩu đem bao bố trải trên mặt đất, trầm mặc nằm trên đó hồi lâu mới bình tĩnh lại, tất cả chuyện này đều giống như một giấc mộng, hắn sợ rằng nếu như ngủ thiếp đi. Tỉnh lại giấc mơ sẽ không còn.

"Lý Nhị Cẩu, anh đã ngủ chưa?"

Cũng giống như Lý Nhị Cẩu, Lâm Tích Nguyệt cũng không ngủ được, tuy nhiên, không giống như Lý Nhị Cẩu, tâm trí cô có quá nhiều chuyện nặng nề dồn nén đến nỗi khó có thể chìm vào giấc ngủ được

"Còn chưa, chị nhỏ có chuyện gì không?", Lý Nhị Cẩu suy đoán, chắt là cô lại nhớ chuyện mấy hôm nay.

"Em ngủ không được, muốn nói chuyện với anh một lúc.", Lâm Tích Nguyệt biết một phần muộn phiền của cô là đến từ Lý Nhị Cẩu, cô muốn biết trong lòng Lý Nhị Cẩu đang nghĩ gì, để yên tâm cô chỉ có thể hỏi rõ hắn.

"Anh cũng ngủ không được, chị nhỏ có lời gì cứ nói đi, anh cùng em tán gẫu."

"Anh sau này có tính toán gì không?"

Đây là chuyện cô lo lắng nhất, “sự tích” của Lý Nhị Cẩu nàng cũng có nghe qua, có đôi khi mấy người làm công hây tụ tập lại nói chuyện phím, cô ngốc ở trong phòng cũng có thể nghe được một ít âm thanh. Tình cờ bọn họ sẽ nói tới chuyện Lý Nhị Cẩu, vừa đáng thương lại vừa đáng trách.

Trước đây, cô cùng Lý Nhị Cẩu không hề có quen biết gì, cho nên cô có thể không cần để ý Lý Nhị Cẩu là người như thế nào, cũng không cần biết hắn tiếp đó sẽ trở thành cái bộ dạng gì. Nhưng hiện tại, nhân sinh của cô trối cùng một chỗ với Lý Nhị Cẩu, cô cảm thấy mình nên tìm hiểu một chút xem hắn nghĩ gì.

Kỳ thực Lý Nhị Cẩu tâm tư rất đơn giản, chỉ cần có thể để Lâm Tích Nguyệt hài lòng, kêu hắn làm gì hắn cũng đồng ý. hắn muốn làm, chỉ là lấy lòng cô mà thôi. Ở trước mặt cô, hắn thấp kém như bụi bặm. hắn khát vọng được lọt vào mắt xanh của cô, càng thêm khát vọng được tình yêu của cô.

"Chị nhỏ, anh tối hôm qua một đêm không ngủ, ở trong phòng ngồi suốt cả đêm, cũng suy nghĩ cả một đêm."

Hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, mặc kệ là kế hoạch gì, hắn cũng hi vọng tương lai có thể hầu ở bên cạnh cô, đó mới chính là ý nghĩa của những kế hoạch mà hắn làm.

“ Anh sắp mười chín tuổi, những người đàn ông trạc tuổi anh trong thôn đều có vợ con, hầu hết các gia đình đều có một ngôi nhà lớn. Chỉ có anh luôn một mình canh giữ ngôi nhà cũ kỹ này, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm một người vợ sinh con đẻ cái. Anh vốn cho rằng cuộc sống mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, sống tạm bợ qua ngày, mỗi ngày lừa ăn gạt uống cũng qua một ngày, anh không có hy vọng vào cuộc sống, giống như cây hoa quế xấu xí trước cửa kia, chẳng ai chờ mong nó đơm hoa kết trái, cũng chẳng ai nghĩ nó đẹp, nếu nó nở ra một bông hoa nhỏ, mùi thơm bay xa, người ta mới nhớ đến nó. Anh cũng như vậy, không có ai để ý anh sống hây chết, anh cũng không có cái gì lưu luyến, không chỗ nương tựa cũng không có ràng buộc, danh tiếng với anh mà nói không có tác dụng gì, chỉ cần sống vui vẻ tự tại là tốt rồi. Nhưng từ khi gặp em, tất cả đều thay đổi, anh bắt đầu trở nên lo lắng, em là người mà anh dùng tính mạng cả đời để bảo vệ."

Đương nhiên hắn cùng cây hoa quế là không giống nhau, cây hoa quế ít ra còn có mùi thơm, làm người ta yêu thích, nhưng hắn là người khiến người ta chán ghét. Lời này hắn không muốn nói trước mặt Lâm Tích Nguyệt , hình tượng của hắn đã không tốt, tất cả mọi người đều ghét bỏ hắn, hắn không thể coi thường bản mình hơn được nửa.

Nghe hắn nói những lời này, Lâm Tích Nguyệt đối Lý Nhị Cẩu có chút thay đổi, lại có cái nhìn khác về hắn. Vốn cho là hắn là người không tim không phổi, bình thường cũng không có lý tưởng gì chỉ biết lười biếng. Nhưng hắn vừa nói những lời kia, dường như không phải như vậy. Một người lười biếng không có lý tưởng sẽ không nói ra được lời xuất phát từ đáy lòng như vậy. Cô biết, khi Lý Nhị Cẩu vừa ra đời cũng là lúc để tang mẹ, tuổi nhỏ thì lại mất cha, có lẽ vì thế không có ai dạy hắn nên làm người thế nào, cũng không có ai quan tâm hắn muốn cái gì.

Một đứa bé, một thân một mình chịu đựng nhiều đau khô như cậy, trở nên không có giáo dưỡng cũng hợp tình hợp lý. Bị người phỉ nhổ, không phải hắn sai, là do số phận gây ra.

"Lý Nhị Cẩu, em. . ."

Lâm Tích Nguyệt không biết phải nói gì bây giờ, cô cảm thấy mình không thể chịu nổi tình yêu quá nóng bỏng này của hắn, cũng không đáng để hắn bỏ ra một đời vì mình, tại sao hắn nhất định một mực coi trọng mình? có phải hây không hắn hiện tại chỉ là nhất thời?

Để xác nhận một người nói có thật lòng, có giống như hắn nói yêu bạn, bảo vệ bạn cả một đời hây không thì để thời gian kiểm chứng, thời gian sẽ nói lên tất cả.

Bạn đang đọc Địa Chủ Tiểu Thư của Thu Diệp Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aytt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.