Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22: Chia đất 2

Phiên bản Dịch · 1439 chữ

Xem ra, phải làm một cái vách ngăn, phòng lại lớn như vậy, làm thêm bức tường bên trong là không có khả năng, vẫn là nên làm ở bên ngoài căn nhà nhỏ bằng đất.

Lý Thù Cần không thay quần áo nữa, sau khi giặt xong quần áo mà Lâm Tích Nguyệt thay vào tối hôm qua, Lý Thù Cần đem theo quần áo vải rách của mình đi đến nhà Trương Đại Sơn.

Tại nhà Trương Đại Sơn, hắn thay lại quần áo rách của mình, rồi giặc sạch quần áo đã mượn mới ra về.

Trước khi đi, Trương thôn trưởng dặn dò hắn buổi chiều lại đến một chuyến, Lâm gia thôn muốn bắt đầu phân ruộng đồng, xế chiều hôm nay mỗi hộ đều phải có một người đại diện qua nhà trưởng thôn.

Như vậy cũng tốt, đi theo Lâm thợ mộc không có tiền công, tự mình có một mảnh đất trồng cái gì cũng tốt hơn, dù sao hắn đã nói nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Tích Nguyệt , chẳng qua nếu như thế thì có chút mệt mỏi. May mắn thay, bây giờ hắn còn trẻ, tuổi trẻ sức lực cường tráng, mệt mỏi như thế này cũng chống đỡ được.

Trên đường về nhà, Lý Thù Cần lại đi tìm chu đại phu xin dầu hoa hồng xoa chân cho Lâm Tích Nguyệt . Nói là ghi nợ, kỳ thật chu đại phu căn bản không muốn cho hắn, thấy Lâm Tích Nguyệt đáng thương, mới tốt bụng tặng thuốc cho hắn.

Đến nhà, hắn không có lập tức đem dầu hồng hoa đưa cho Lâm Tích Nguyệt , mà là đem phòng trong ngoài dọn dẹp một lần. Bởi vì vậy, gian nhà trước đó chật chội lại trở nên rộng rãi sạch sẽ. Mỗi ngày ngủ trên mặt đất cũng không phải biện pháp, vì nhà địa chủ đã bị tháo dỡ, rất dễ dàng có thể nhặt một cánh cửa.

Cứ như vậy ngủ đỡ một thời gian, sau này hắn học nghề xong, cuộc sống sẽ tốt hơn bây giờ.

"Thù Cần, anh sáng hôm nay đã đi bái sư rồi à? ", Lâm Tích nguyệt ngồi trên ghế dài nhìn hắn bận rộn, muốn giúp thì bị hắn không chịu, bản thân ngồi chơi thật sự có chút xấu hổ, liền muốn cùng hắn nói chuyện. Hơn nữa, cô luôn ở trong nhà, rất buồn chán, cùng hắn trò chuyện cũng có thể giải buồn.

"Ừ~ lâm sư phó đã đồng ý, bắt đầu từ ngày mai anh muốn đi nhà Lý Sư Phó học tập nghề mộc. ", việc này hắn lúc trở lại đã quên nói với Lâm Tích Nguyệt , Lâm Tích Nguyệt đột nhiên hỏi hắn mới nhớ lại.

"Tốt lắm, chúc mừng anh. "

"Anh từ ngày mai có thể buổi tối mới có ở nhà, Tích Nguyệt em ở nhà một mình không sao chứ? ", chuyện quan trọng nhất là cô a...! So với học nghề, hắn càng quan tâm cô có thể ở nhà một mình hây không. Dù sao cô trước kia là thiên kim đại tiểu thư, được người hầu hạ lớn lên, hiện tại không ai bên cạnh, cũng không biết có thể thích nghi hay không.

Hắn buổi trưa nhất định phải ở lại nhà Lâm Sư Phó, đến lúc đó ai nấu cơm trưa cho cô, hắn không ở nhà, trong nhà có chuyện gì cô nên làm sao bây giờ, tìm ai giúp đỡ?

"Em hiện tại cũng không còn là đại tiểu thư được chiều chuộng, anh không cần lo lắng cho em, có chuyện gì em có thể giải quyết được. ", chịu cực khổ là truyền thống tốt đẹp mà nhiều thế hệ con cháu Lâm gia nhận được, bị Lâm lão thái gia ảnh hưởng, Lâm Tích Nguyệt mặc dù được nuôi dưỡng thành tiểu thư yếu ớt tay không dính nước xuân, nhưng cô rất nhanh có thể thích nghi được. Chuyện gì không biết, thì học! Người sống trên đời, không có khả năng mọi chuyện như ý.

"Đúng rồi, buổi chiều anh phải đến nhà Trương trưởng thôn một chuyến, chắt có thể được phân một ít ruộng đất. ", nếu như Lâm Tích Nguyệt đã chủ động bắt chuyện, hắn cũng m tìm chủ đề cùng cô nói.

"Nhà chúng ta cũng được phân ruộng đông hả? ", Lâm Tích Nguyệt có chút kinh ngạc, nàng cho rằng những người lật đổ địa chủ này là muốn chiếm đất đai, không nghĩ rằng những người này vậy mà thật sự đem ruộng đồng thu lại rồi phát cho dân. Ngày hôm qua khi bọn họ tặng đồ, cô còn tưởng rằng bọn họ là muốn lôi kéo nhân tâm!

Lý Thù Cần không dám nhắc Lưu chuyên viên ở trước mặt Lâm Tích Nguyệt , những thứ này đều là ý của Lưu chuyên viên, nói là nhà nước an bài. nếu Lâm Tích Nguyệt nghe được ba chữ Lưu chuyên viên, nhất định sẽ nghĩ tới những chuyện trước đây lại đau buồn một lần nữa.

"Ừ, nhà ai cũng có, Trương thôn trưởng nói, phân pháp sẽ rất công bằng. ", hắn chỉ nói là Trương thôn trưởng, cũng không nhắc đến cai tên Trương Đại Sơn này, vừa rồi hắn thế nhưng là nghe được Lâm Tích Nguyệt nói là nhà chúng ta, thật vất vả Lâm Tích Nguyệt mới đem mình làm người một nhà, hắn mới không cần trước mặt cô xách Trương Đại Sơn đến đây đâu!

"Rất tốt! ", hắn không đề cập tới Lưu chuyên viên, cho rằng cô cũng không biết những điều này là ý tứ của ai ư? Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ lại, nàng hận Lưu chuyên viên thì có ích lợi gì đâu! Chiều hướng phát triển, ai tới cũng giống nhau, không có Lưu chuyên viên, cũng sẽ có cái gì Lý chuyên viên, Vương chuyên viên.

Nói chuyện với Lâm Tích Nguyệt , thời gian trôi qua rất nhanh. Chưa kịp làm gì trời đã giữa trưa, Lý Thù Cần làm cơm đơn giản, hai người cùng nhau ngồi l trên bàn ăn cơm, nhìn Lâm Tích Nguyệt đang ngồi bên cạnh, Lý Thù Cần cũng quên mình đang ăn cái gì, dù sao có Lâm Tích Nguyệt bên cạnh, ăn cái gì đều giống nhau. Ăn khang lang nuốt rau dại cũng được, thịt cá cũng tốt, cũng không bằng có Lâm Tích Nguyệt ở bên cạnh.

Buổi chiều Lý Thù Cần đi sớm tới nhà Trương trưởng thôn, vừa đến đã thấy sân Trương thôn trưởng, nhà cửa chật ních người, mùa hè rất nóng lại quá đông người chen chúc trong một chỗ, ai cũng cởi trần, tất cả mọi người mồ hôi xen lẫn cùng một chỗ, ừ~ là "mùi vị mùa hè".

Mặc dù bên trong nóng nực, ngột ngạt và có mùi mồ hôi nồng nặc, nhưng bây giờ có việc lớn, họ sẽ được giao ruộng riêng, không những không phải trả tiền thuê nhà mà còn có tiền mua thịt. thu hoạch từ ruộng vẫn thuộc về chính mình, đây là thời kì thịnh vượng thuộc về nông dân, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng phấn khởi.

Lý Thù Cần được phân ruộng không tốt nhưng cũng k xấu, dù vậy hắn cũng rất vui mừng.

Muốn về nhà đem tin tốt này nói cho Lâm Tích Nguyệt biết, hắn trên đường gặp mấy tên du côn, trước kia bọn họ lăn lộn chung một chỗ, chẳng qua là mấy ngày nay Lý Thù Cần một lòng chỉ nghĩ đến Lâm Tích Nguyệt mà quên bọn họ.

"Nhị Cẩu tử, ngươi mới cắt tóc nha...! Còn rất đẹp mắt, lấy tiền ở đâu ra vậy...? ", Trương Nông Dục chứng kiến Lý Nhị Cẩu như thay đổi thành người khác, đi đường ngẩn cao đầu mà đi, như người hai thế giới với bọn họ.

Đối với bọn họ, Lý Thù Cần cũng không có gì bận tâm, "Đẹp mắt a, ta cũng cảm thấy đẹp mắt, là mượn tiền của người khác. ", hắn cũng không nói là Trương Đại Sơn cho hắn, bởi vì sợ mấy thằng nhãi này đi tìm Trương Đại Sơn chiếm tiện nghi. Hắn biết rõ Trương Đại Sơn làm người nhân hậu, ai khó khăn đều giúp đỡ, bằng không người cần cù lại chịu khổ như vậy nhà làm sao nghèo rớt mồng tơi!.

Bạn đang đọc Địa Chủ Tiểu Thư của Thu Diệp Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aytt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.