Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một viên từ mẫu tâm của người làm mẹ ( vì tieubaobao đánh thưởng xèng đi mn )

Phiên bản Dịch · 2062 chữ

Đôi mắt Tiền Mễ Thọ mở tròn xoe: “Chết lạp?”

Tống Phúc Sinh nhìn hắn, trầm trọng gật đầu: “Bị cắn xong, một lát liền chết, chết ngay ở trước mắt ta, chết đến không thể chết hơn.”

Tiền Mễ Thọ gật đầu nói: “Dượng, vậy sau này dượng đi đường phải cẩn thận nha, vốn dĩ dượng đã sợ hãi sẵn rồi.”

“Ân, Mễ họ cũng phải cẩn thận.”

Tiền Bội Anh đối hai người kia là thật không còn gì để nói, một cái hán tử hơn ba mươi tuổi cùng một cái đứa bé năm tuổi, trò chuyện cùng nhau còn rất hợp rơ đâu.

Quay người, vừa thấy khuê nữ của nàng, Emma, đối cái này càng bất đắc dĩ hơn nữa, nhìn dạng kia chính là đang tự hỏi đâu.

Tiền Bội Anh cũng là chạy đến cổ đại, lại đã trải qua những việc này mới rốt cuộc minh bạch, bên người khuê nữ nàng có nhiều tiểu tử ưu tú như vậy, từ khi lên sơ trung (cấp 2), mỗi lần tan học bên người khuê nữ đều có vài cái vây quanh, vì cái gì thẳng đến nghiên cứu sinh vẫn còn không có bạn trai.

Đứa nhỏ này từ nhỏ được ông ngoại trông giắng, có đôi khi rất giống nam hài tử.

Gặp chuyện rất hiếm khi sợ hãi thét chói tai hoặc nhờ người khác hỗ trợ, chẳng mấy khi rụt rè nhút nhát, chỉ có hai điểm vừa lười vừa thèm[1] còn giống nữ hài, còn lại, tư duy giống hệt nam hài, gặp chuyện phản ứng đầu tiên là chính mình tưởng chiêu, nghĩ cách.

([1]thèm: ý là hay ăn, thích ăn ngon.)

Moi chuyện đều có thể tự mình giải quyết, cũng không cho người khác có cơ hội giúp đỡ, khó trách không có người yêu a.

Tống Phục Linh nói: “Mễ Thọ, đệ biết 'rút dây động rừng' là ý tứ gì không? Đệ phải nhớ kỹ, về sau vô luận là làm gì, đi tiểu, ăn cơm, rửa mặt, v.v.... đều phải cầm một cái nhánh cây trước tiên khua khua cây cỏ xung quanh, khua xong rồi xác nhận an toàn mới đi làm chuyện khác. Cha mẹ, hai người cũng để tâm chuyện này chút nha.”

Tống Phục Linh lại nói: “Con nhớ rõ trong sách có ghi, thị lực của rắn không tốt, nhưng là khứu giác của chúng nó rất mẫn cảm, thực chán ghét hương vị có tính kích thích, hễ ngửi được liền chạy. Cha mẹ, hay là nhà ta đổ ra một lọ giấm, lấy ống quần, giày của mấy người chúng ta ngâm vào đó, phơi khô lại mặc vào, miễn cho sợ hãi, cũng có thể khởi đến tác dụng trấn an tâm lý, lại nói, còn sát trùng đâu.”

Tống Phúc Sinh lập tức tán đồng: “Ý hay, liền quyết định như vậy đi, đổ giấm ra. Nhưng mà, vẫn là dùng giấm của nhà bà nội con đi, giấm nhà ta để dành còn nấu ăn, giấm nhà nội con không tốt bằng nhà ta.”

Nghĩ nghĩ, Tống Phúc Sinh vẫn là không yên tâm, tính toán đem hết tri thức về rắn của hắn truyền thụ một chút: “Nhớ kỹ, vạn nhất, ta là nói vạn nhất ha, vạn nhất thật bị rắn cắn, nghe nói rắn cắn không nhả ra là không chết người, các ngươi cũng đừng ngao ngao hướng chết kêu, ngược lại dễ dàng dọa sợ nó, làm nó cắn càng sâu. Loại rắn đáng sợ nhất là cắn một chút liền nhả ra, sau đó lẳng lặng mà nhìn ngươi. Biết nó đang xem cái gì sao? Đang đợi ngươi ngã xuống.”

Tống Phục Linh gãi gãi da đầu.

Tiền Bội Anh liếc mắt xem thường.

Tiền Mễ Thọ chà xát cánh tay: Ai, dượng thật phiền a.

Một nhà bốn người này là mặc kệ chuyện bên ngoài, ngồi xếp bằng ở trong lều trại liền nói chuyện về rắn, nói đến biến sắc.

Bọn họ cũng không chính mắt nhìn thấy, trước dựa sức tưởng tượng liền tự dọa chính mình.

Mà tình huống thực tế bên ngoài lại là:

Đoàn người ở trước tiên liền kêu Điền Hỉ Phát, nhờ hắn xử lý.

Không có biện pháp, đừng nhìn thôn bọn họ cách núi lớn không xa, nhưng đoàn người cũng không đi đến sau núi săn thú a. Gần hai mươi năm trước, sự việc cha Điền Hỉ Phát bị hổ hay sói sống sờ sờ cắn xé đến chết vẫn còn ám ảnh thôn dân, cha hắn chết quá thảm thiết, làng trên xóm dưới liền không một ai không biết.

Từ sau lúc kia, đoàn người thà rằng bị đói cũng không dám đi loạn đến sau núi, cũng không dám thân cận nhà Điền Hỉ Phát.

Phải biết rằng, cha Điền Hỉ Phát lúc đó là ở dưới chân núi còn bị chạy tới trả thù, thật dọa người a. Cho nên bọn họ đều cảm thấy, không thể quá thân cận với Điền gia, vạn nhất chúng nó lại xuống núi trả thù đâu. Đừng không tin a, có đôi khi trí nhớ của gia súc, dã thú, còn dai hơn con người đâu.

Làm cho cuối cùng Điền Hỉ Phát gì cũng không sợ, sau khi lớn lên thường xuyên lên núi, chỉ là, không lên núi nhiều bằng cha hắn thôi. Nhưng nhiều năm tích lũy, hắn cũng có kinh nghiệm hơn đại đa số người ở đây.

Điền Hỉ Phát vốn dĩ đang giúp mấy nhà đến sau dựng nơi ẩn núp, vừa nghe đoàn người kêu hắn, nói hài tử bị rắn cắn, liền vội vàng chạy như bay qua.

Đi tới phụ cận, vừa thấy, Điền Hỉ Phát cũng không quản hài tử, trước tiên chạy vài bước ra ngoài, không tốn nhiều thời gian hắn đã tiện tay nắm chặt con rắn trở về.

Nắm chặt, sống.

Đứa nhỏ bị cắn tên là Toán Miêu Tử, 6 tuổi, là tôn tử (cháu trai) nhỏ nhất của Vương bà tử.

Toán Miêu Tử vừa nhìn thấy con rắn mới chạy đi đã bị bắt về, sợ tới mức "Oaa..aa..." một tiếng khóc càng kinh thiên động địa.

Điền Hỉ Phát an ủi nói: “May mắn a, không có việc gì, đây là tiểu thúy, xem đôi mắt nó hồng là có độc, đen là không độc. Mắt nó là đen. Lại đây, Điền bá nhìn xem bị cắn chỗ nào?”

Lúc này Vương bà tử bọn họ cũng đuổi lại đây, sợ tới mức không nhẹ, lại khóc, lại gào, lại đánh mông hài tử, mắng không nghe lời, sao có thể một người trộm chạy tới nơi này?

Bọn họ sợ chỗ ở tạm thời không an toàn còn cố ý nhổ bớt cỏ, hận không thể đem đất làm trọc, rốt cuộc cũng không ngăn trở được hài tử lén lút chạy lên trên núi.

Cũng không biết trên núi có gì mà làm tụi nhỏ tò mò như vậy.

Vương bà tử đem quần của Toán Miêu Tử cởi ra, Điền Hỉ Phát nhìn qua, để ngừa vạn nhất hắn lại xoay người bò lên trên chừng mấy mét đem lồng sắt phía trước chuẩn bị để bẫy chuột núi mang tới, bỏ rắn vào trong đó khóa lại, thuận tay kéo một nắm lá cây mà chỉ có hắn mới biết công dụng.

Dùng lá cây lau lau chỗ bị cắn, lúc này mới ngồi xổm xuống đem miệng vết cắn rạch ra một chút, hút máu từ vết thương trên bắp đùi của hài tử.

Hút một ngụm, nhổ ra, lại mở ra túi nước ngậm nước súc súc miệng, hút một ngụm, súc súc miệng.

Vị trí miệng vết thương còn tương đối xấu hổ, nếu con rắn lại cắn hơi lệch lên một chút liền cắn được chim nhỏ của Toán Miêu Tử.

Cho nên, Điền Hỉ Phát hút miệng vết thương cho hài tử, chim nhỏ của hài tử liền treo ở trên mặt hắn.

Điền Hỉ Phát hút đến không sai biệt lắm liền nói cho Vương bà tử: “Thẩm nhi, không có chuyện gì, đứa nhỏ mạng lớn a, đừng làm cho nó lại chạy loạn. Thời tiết không tốt, ẩm ướt, rắn liền thích bò ra khỏi hang động kiếm ăn, nơi này của chúng ta còn có dòng suối nhỏ, cũng là nơi rắn độc thích lui tới, sau này thẩm nên trông coi đứa nhỏ kỹ hơn một chút. Chỗ ta có chút thảo dược, ngài nhờ nương ta lấy ra, lại đắp lên miệng vết thương cho đứa nhỏ là được.”

Đợi đến khi Vương bà tử kịp phản ứng lại muốn cảm tạ Điền Hỉ Phát, nhân gia chính là đội mưa to hút máu ra cho tôn tử nhà nàng a, Điền Hỉ Phát đã mang theo mấy cái hán tử bò lên trên núi.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Toán Miêu Tử thoát ly đoàn người, chạy tới nơi này.

Trước đó tiểu oa nhi vô ý phát hiện đám người Điền Hỉ Phát lên núi, còn nghe được các đại nhân vừa làm việc vừa tám chuyện, nói ở gần đây có hang động của chuột núi, hẳn là có vài ổ chuột.

Bởi vì mặt phải ngọn núi che kín cục đá, không thích hợp cho chuột núi đào động làm ổ.

Mặt này lại có dòng suối nhỏ, bùn đất quá ướt cũng không thích hợp. Địa phương ẩm ướt sẽ có nhiều rắn, chuột lại sợ rắn, cho nên chỉ có thể là ở gần đây.

Vị Điền bá bá kia còn nói cho các đại nhân kia rằng: "Tìm chuột núi cũng có bí quyết, phải lần theo đường đi của con chuột, chuột có 'lối chuột'."

"Để ý nhìn xung quanh xem nơi nào có cỏ lớn lên vốn dĩ khá tốt, lại bị cắn đứt không ít, đó chính là chuột núi làm. Chuột núi kén ăn, chuyên chọn cỏ tốt đem về lót ổ, thu đông không lạnh. Nó cắn cỏ tạo thành một đường gọi là ' lối chuột', hơn nữa chỉ thích đi cái đường này, rốt cuộc nhát như chuột sao, đường chưa đi qua nó không muốn đi."

Toán Miêu Tử nghe xong này đó, liền nghĩ chơi lớn, muốn lên núi dạo quanh dạo quanh, dựa theo những lý luận đó, vạn nhất có thể trước tiên tìm được chuột núi đâu, hắn bắt được một con lấy về đi làm nội nướng thịt ăn.

Liền trùng hợp như vậy, hài tử thật cẩn thận mà tìm 'lối chuột', không nghĩ tới tiểu thúy cũng ở, tiểu thúy cùng hắn tâm hữu linh tê, đều là tới bắt con chuột ăn thịt.

Toán Miêu Tử không sợ chuột, ở ngoài ruộng đã từng bắt được, nhưng hắn sợ tiểu thúy a, hắn sợ tới mức "ngao" lên một tiếng, dọa chạy chuột núi, đem tiểu thúy chọc giận, liền như vậy, tiểu thúy hận hắn liền cắn cho hắn một phát.

Mà lúc này, Điền Hỉ Phát đã đi tới trước hang chuột núi, trên người hắn bị mưa to xối đến ướt dầm dề, hắn vuốt vuốt nước mưa trên mặt, chỉ huy mấy người còn lại đem mấy cửa động khác lấp kín.

Vặn ra túi nước liền bắt đầu tưới nước vào trong hang của chuột núi, chỉ chốc lát sau, mấy con chuột to béo liền chạy vọt ra.

Mọi người thực vui vẻ.

Vui vẻ vì đêm nay toàn thể đội ngũ có thể thêm cơm, thêm cái thịt chuột kho tàu.

Vui vẻ vì Toán Miêu Tử không phải bị rắn độc cắn, vạn hạnh, nhặt cái mạng a.

Mã lão thái phá lệ vui vẻ, bởi vì lí chính đã lên tiếng, đoàn người cũng sôi nổi tỏ vẻ tiểu thúy là do Điền Hỉ Phát bắt được cho nên thuộc về nhà nàng, nhà nàng có thể đơn độc hầm canh rắn ăn.

Mã lão thái liền nhớ thương: 'Cần phải làm tam nhi ăn nhiều thịt rắn một chút, đó là cái đồ thèm ăn a, lúc này làm hắn hảo hảo đỡ thèm.'

Bạn đang đọc [Dịch] Cả Nhà Ta Đều Xuyên Đến Cổ Đại (chạy nạn) của YTT đào đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaobao95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.