Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta không phục

Phiên bản Dịch · 943 chữ

Tứ Tráng nhanh chóng nhảy dựng lên, thân hình chợt lóe, chỉ đánh vài chiêu liền chế phục được huynh đệ ăn trộm. Chẳng qua miệng vết thương lại bị xé rách, máu từ miệng vết thương lại thấm ra.

Nghe được tiếng kêu sợ hãi của nữ nhi, Tống Phúc Sinh hoảng hốt mở mắt.

Vốn dĩ, Tống Phúc Sinh cũng tưởng trước tiên tiêu sái nhảy dựng lên, chỉ là, vừa dựng người dậy liền bị Tiền Mễ Thọ ngủ trong lòng ngực vướng một chút, người đều ngốc.

Tống Phúc Sinh lảo đảo một cái, chân mềm quỳ xuống đất, lại lộn nhào đứng dậy, vươn cánh tay đem nữ nhi che chở ở đằng sau, hét lớn một tiếng: “Người nào!”

Hai anh em ăn trộm chưa kịp thẳng thắn từ khoan báo cho người tới là người nào, Tiền Mễ Thọ liền tóc tai xõa xượi vọt đến, cảm thấy dượng quá ngu ngốc, này còn cần hỏi nữa sao?

Dùng chất giọng non nớt của trẻ con rống lớn: “Trộm gạch gạo nếp của ta a, trộm gạch gạo nếp của ta a, ta đánh chết các ngươi!” Ngay lập tức định tội cho hai huynh đệ này.

Tiền Mễ Thọ dùng đầu đâm, dùng nắm tay, cẳng chân nhỏ, tay đấm chân đá, lại đọc thuộc lòng bắt được chỗ nào liền cắn chỗ nấy.

Nghiến răng nghiến lợi, toàn thân lộ ra khí thế hùng hổ, một hai phải cùng người liều mạng đến cùng.

Tiền Mễ Thọ thực tức giận thực tức giận, trộm lương hắn quản không được, đó là việc của các đại nhân.

Nhưng là, dám trộm gạch tỷ tỷ hắn đang gối, trộm âu yếm chi vật của hắn, này liền không thể tha thứ, trước phải bước qua cửa ải của hắn.

Tống Phúc Sinh chỉ có thể xách cổ áo Tiền Mễ Thọ, cường ngạnh kéo đứa nhỏ đang liều mạng đấm đá trở về.

Đứa nhỏ này quá kích động rồi, hai người kia đã bị đoàn người đè lại, lúc này không nên để hài tử thò lại gần, đừng để cái nào không phát huy tốt làm Tiền Mễ Thọ bị bắt giữ làm con tin.

“Dượng, bọn họ muốn cướp gạch của cháu, đoạt gạch của cháu.”

“Dượng nghe thấy được, cũng hiểu được hiểu được lạp, dượng thu thập bọn họ, được chưa? Cháu nghe lời đi!”

Tiền Mễ Thọ bị Tống Phúc Sinh đưa cho Tiền Bội Anh, ở trong lòng ngực Tiền Bội Anh ngửa đầu khóc lớn, nói: “Tỷ tỷ, bọn họ muốn cướp gạch phải không? Mau nhìn xem gạch của đệ, gạch của đệ, oa a a a!”

Ai u trời ơi, Tiền Mễ Thọ bỗng nhiên ầm ĩ như vậy, Tống Phục Linh có chút chống đỡ không được. Phải biết rằng, đệ đệ trừ bỏ trước khi chạy trốn khóc lớn một trận, sau đó liền chưa từng khóc nháo lần nào.

Tiền Bội Anh một bên ôm Tiền Mễ Thọ vào trong lòng dỗ dành, một bên xua tay: “Mau, Phục Linh, mau mở tay nải ra kiểm tra xem.”

Vải rách bọc gạch gạo nếp được đưa đến tay Tiền Mễ Thọ: “Mễ Thọ, đệ nhìn xem, vẫn còn nột, đừng sợ.”

Tống Phục Linh lại tiếp tục dỗ dành đệ đệ, nói: “Tỷ làm sao có thể để cho bọn họ cướp được chứ, bọn họ vừa đến gần tỷ đã la lên, còn không kịp đoạt gạch gạo nếp đã bị bắt được, đừng khóc nữa.”

Đoàn người đã sớm hoang mang rối loạn tỉnh dậy, tất cả cầm công cụ vũ khí vây quanh nơi này, lúc này cũng nghe được rành mạch.

Ai nha má ơi, hai kẻ cắp này, thế nhưng muốn trộm gạch gạo nếp Bàn Nha đang gối dưới đầu.

Hai anh em ăn trộm: Ai trộm gạch gạo nếp?

Hai anh em bị chế phục quỳ xuống đất, cố ý liếc nhìn gạch gạo nếp trong tay nải đã mở, xem một cái thiếu chút nữa liền nôn ra.

Ai trộm thứ đồ hư này a? Cho không hai anh em hắn cũng không cần được không?

“Không phải đâu, các ngươi nghe hai huynh đệ chúng ta giải thích đi.”

Tống Phúc Sinh nói: "Không cần giải thích, bắt tại trận là được, ta không rảnh nghe giải thích."

Hiện giờ, trong tai hắn, tất cả đều tiếng khóc của Tiền Mễ Thọ cùng đám hài tử bị bừng tỉnh, hết đợt này đến đợt khác.

"Kéo ra bên ngoài xe trâu đánh đi."

Đám người Điền Hỉ Phát đè nặng hai huynh đệ kia liền bắt đầu đánh. Chỉ trong chốc lát, đã đánh cho bọn hắn mặt mũi bầm dập, hỏi bọn hắn có phục hay không, đệ đệ tâm nhãn nhiều, nhanh chóng xin khoan dung, hối lỗi nhận sai.

Nhưng đệ đệ lại đã quên, hắn có một vị ca ca thiếu tâm nhãn, ca ca lớn tiếng già mồm nói: “Ta không phục!”

Á à không phục, đánh tiếp.

Có phục hay không? Lúc này đã bị đánh đến cái mũi đổ máu.

“Ta không phục, ta không trộm gạch gạo nếp!”

Không chờ mấy người Điền Hỉ Phát tiếp tục ra tay, đệ đệ của hắn tiến lên liền ném cho hắn một cái tát: “Ca, huynh phục đi a.”

“Nhưng ta thật sự không có trộm gạch gạo nếp!”

Ca ca đôi mắt đỏ lên, ủy khuất chảy nước mắt, đầu tiên là bị quỷ dọa, hiện tại lại bị đổ oan là trộm cái cục gạch nát.

Bạn đang đọc [Dịch] Cả Nhà Ta Đều Xuyên Đến Cổ Đại (chạy nạn) của YTT đào đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaobao95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.