Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có fan não tàn ( canh một )

Phiên bản Dịch · 1146 chữ

Sau mặt nạ, khuôn mặt Tống Phục Linh đầy nước mắt, khóc đến nước mũi đều chảy ra.

Đây mẹ nó là chuyện xuyên qua chết tiệt gì thế này!

Xui xẻo tột đỉnh.

Ba người nhà nàng lại chưa từng làm chuyện gì thiếu đạo đức, vì sao phải trải qua những chuyện như thế này.

Sinh tồn trong kẽ hở, một bước một cái hố.

Ở chỗ này, đã không cầu phú quý, không cầu ăn ngon uống tốt mặc tốt, còn không được sao?

Chỉ cầu an ổn sống sót.

Không cần mở mắt ra là thấy người chết, không cần thời thời khắc khắc đều kinh hồn táng đảm, không cần trời tờ mờ sáng liền liên tục lên đường, phơi đến trên mặt bóng dầu. Nàng đã đi nhiều đến nỗi hai cái đùi nặng như rót chì..… Sao liền khó như vậy đâu?

Tống Phục Linh thở sâu, cố nén nước mắt chực trào chảy ra bên ngoài, trong lòng không ngừng khuyên nhủ chính mình:

Không, Tống Phục Linh, đừng suy nghĩ những cái đó, đừng nản chí.

Ngươi phải kiên cường lên, lạc quan lên.

Bởi vì ngươi oán giận, ngươi yếu ớt, ngươi khóc, sẽ làm ba mẹ ngươi càng khổ sở. Ngươi cười ngây ngô a, gánh nặng tâm lý của cha mẹ ngươi liền sẽ ít đi một chút.

Bọn họ vì làm ngươi bình an sống sót, đã thực nỗ lực, thực nỗ lực.

Tống Phục Linh không dám hít mũi, cũng không dám dùng âm lượng bình thường đáp lời, sợ âm thanh mang theo giọng mũi của mình sẽ làm cho Tống Phúc Sinh nhận ra là nàng đã khóc, thấp giọng nói: “Cha, không có việc gì, còn không phải là chết người sao, mau lên đường, đừng làm cho Ngưu chưởng quầy cùng mọi người dừng lại.”

Ngưu chưởng quầy quan tâm tiểu tiểu thư, đã dừng lại xe con la, hắn vừa “Hu” một tiếng, dừng lại, đoàn người phía sau toàn bộ đều ngừng theo.

Tống Phúc Sinh thấy khuê nữ còn ổn, bàn tay to vỗ nhè nhẹ sau lưng nữ nhi, lúc này mới vung tay lên, ý bảo Ngưu chưởng quầy bọn họ đánh xe tiếp tục đi.

Mà Tống Phục Linh cũng nhanh chóng điều tiết cảm xúc cùng giọng nói, sau đó đi nhanh đến bên cạnh xe con la, cố ý dùng loại ngữ khí không kiên nhẫn nói với Tiền Bội Anh: “Nương, ngài đừng chuyện bé xé ra to, ngài mới vào trong xe liền thành thật ngồi đi.”

Đào Hoa thận trọng đi ở phía sau, nhìn thấy nước mắt Tống Phục Linh chảy xuống dưới cổ, kỳ thật vừa rồi nàng cũng bị sợ quá mức.

Nàng bắt lấy tay Tống Phục đặt lên trên cánh tay mình, kéo túm Tống Phục Linh đi về phía trước, sợ muội muội bị dọa đến chân mềm, nhỏ giọng nói: “Bàn Nha, khi nào sợ hãi liền nghĩ, đoàn người chúng ta còn tồn tại được nhiều người như này, thật tốt.”

Đúng vậy, sống sót nhiều người như vậy, đã thực cảm tạ trời đất.

Đặc biệt là nhóm lão nhân, lão thái thái trong đội ngũ, khi bọn họ nhìn đến những người đó khát đến ăn cỏ, ăn bùn đất, nhìn đến những người đó nằm liệt trên mặt đất không còn hơi thở, đều lần lượt che lại ngực cảm thán:

May mà đoàn người chạy nạn cùng nhau, cho nên hiện tại bọn họ mới có thể tồn tại, mới có thể còn sức lực mà mở miệng nói chuyện,.

Nếu là làm cho nhà bọn họ đơn độc chạy nạn, đoạt cũng đoạt không lại, đi lại đi không xa, có lẽ vì không liên lụy nhi nữ, bọn họ có khả năng trước tự kết liễu chính mình.

Mà nhóm phụ nữ đi ở bên cạnh các nam nhân, lúc này cũng là thổn thức cực kỳ.

Nhóm phụ nữ phát hiện, chuyện gì cũng không thể suy nghĩ kỹ, bởi vì vừa suy nghĩ kỹ liền sẽ phát hiện, Tống Phúc Sinh chính là phúc tinh của bọn họ a.

Cũng không biết cái đầu dưa kia của hắn là ăn gì lớn lên mà thông minh vậy.

Nhìn xem, hắn vĩnh viễn đều suy tính trước mọi người một bước.

Liền tỷ như chuyện thiếu nước muốn mạng người này, khi đó bọn họ mải đi đường còn chưa biết thiếu nước đâu, Tống Phúc Sinh liền cố ý phân công Điền Hỉ Phát mang theo vài người đi tìm nguồn nước, nói tìm được nước mới có thể nghỉ ngơi.

Phát hiện sông nhỏ mực nước thực nông, lại lập tức leo lên sườn dốc nhìn ra xa, quay đầu lại liền mệnh lệnh đoàn người trữ nước, thà rằng không cần đệm chăn.

Càng không cần đề đến chuyện trước khi xuống núi, Tống Phúc Sinh tựa như có thể đoán được tất cả tình huống sẽ phát sinh ở dưới chân núi, an bài nhiệm vụ cho đoàn người cực kỳ tinh tế, người này quản cái này, người kia làm cái kia, một khi có nạn dân tiến lên đoạt lương phải làm như thế nào.

Người tới nông nỗi mặc cho số phận, lại càng tin vào mệnh số hơn là dĩ vãng.

Cho nên các nữ nhân nhìn thấy những người chết vì khát đó, lại nhìn một cái nhà mình, liền gia súc cũng vẫn có nước để uống, lúc này có vài cái tức phụ đều nhỏ giọng dặn dò nam nhân bên người, nói:

“Cha đứa nhỏ, ngươi liền nhớ kỹ, sau này Tống lão tam kêu ngươi làm gì ngươi liền làm gì, nghe hắn chuẩn không sai. Không cho ngươi chạm vào, không cho ngươi ra mặt, ngươi cũng đừng quản, dù sao hết thảy lấy hắn làm chuẩn. Chúng ta liền xem hắn dặn dò người nhà làm như thế nào, chúng ta liền bắt chước theo, đầu hắn thông minh, chuẩn không sai được.”

Vừa vặn, Tống Phúc Sinh ở đầu đội ngũ bỗng nhiên mặc vào áo khoác, hơn nữa xem bóng dáng còn đem xiêm y buộc lại kín mít.

Các nữ nhân cũng lập tức đem áo ngoài đưa cho nam nhân nhà mình.

Có nam nhân không kiên nhẫn, nói: “Trời nóng, mặc vào làm gì a, mới vừa cởi xong.”

“Mau mặc vào, ngươi nhìn Tống lão tam xem, lúc trước hắn còn sợ nóng hơn ngươi, hận không thể trần trụi thân mình đi đường, đem thể diện dẫm trên mặt đất đâu, vì sao hiện tại lại mặc quần áo kín mít? Nhất định là có lý do. Đợi lát nữa nếu hắn lại cởi, ta cũng để cho ngươi cởi.”

Bạn đang đọc [Dịch] Cả Nhà Ta Đều Xuyên Đến Cổ Đại (chạy nạn) của YTT đào đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaobao95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.