Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghề nghiệp không phân quý tiện

Phiên bản Dịch · 1903 chữ

Hôm sau.

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Một cái lộng lẫy xoay người qua đi, Quách Đạm rất là mong đợi nhìn xem Tịch nhi.

Tịch nhi mở to mắt to, nghiêm túc đánh giá Quách Đạm, trải qua một lát, nàng mới nhỏ giọng nói: "Cô gia mặc đồ này, giống như một gã sai vặt."

Nàng đột nhiên đóng chặt miệng nhỏ, thấp thỏm nhìn xem Quách Đạm.

Quách Đạm cười ha ha nói: "Ngươi sợ cái gì, ngươi nói như vậy, chứng minh lần này ta hạ công phu không uổng phí."

Tịch nhi hiếu kỳ nói: "Cô gia tại sao muốn bỏ công sức đi đóng vai một gã sai vặt?"

Quách Đạm cười ha hả nói: "Bởi vì bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ đi nha hành làm việc vặt, đây là nhạc phụ đại nhân phân phó."

Tịch nhi nghe xong càng thêm hiếu kì, một mặt cổ quái nói: "Lão gia để cô gia đi làm việc vặt, vì sao cô gia còn vui vẻ như vậy?"

Quách Đạm không trả lời mà hỏi lại nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi mỗi ngày bưng trà rót nước cho ta, ngươi vui vẻ sao?"

Tịch nhi gật gật đầu, lại nói: "Thế nhưng Tịch nhi cùng cô gia không giống."

"Có gì không giống."

Quách Đạm cười nói: "Chúng ta đều đang làm việc, không quản là công việc gì, chỉ cần cố gắng hoàn thành công việc của mình, thì sẽ yên tâm thoải mái nhận lấy hồi báo thuộc về mình, đây chính là chuyện đáng giá vui vẻ. Hơn nữa, nếu như ngay cả bưng trà rót nước đều làm không được tốt, ta nghĩ chuyện khác cũng không có khả năng làm được tốt."

Tịch nhi như có điều suy nghĩ nói: "Cô gia nói thật giống như cũng có lý."

Quách Đạm cười một tiếng, nói: "Ta đi nha hành làm việc, chúng ta cùng nhau cố gắng, ha ha!"

Khấu gia trạch viện ở phía trong ngõ hẻm, mà nha hành thì ở ngay sát đường lớn, đây cũng là tiêu chuẩn thấp nhất của một đại phú thương, có câu nói là, ra thì phồn hoa vào thì tĩnh mịch.

Đến đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Quách Đạm đi nha hành.

"Cô gia đã đến."

Cẩn thận chặt chẽ Khấu Nghĩa đã đợi trước cửa nha hành từ sáng sớm.

Quách Đạm cười nói: "Ta không có đến trễ a?"

"Không có! Không có!"

Khấu Nghĩa lắc đầu liên tục, dẫn Quách Đạm vào trong nha hành.

Bên trong rất rộng rãi, giống như những đại tửu lâu kia nha hành trang hoàng cũng phi thường đại khí, trên tường treo đủ loại thư pháp và tranh vẽ, khắp nơi trưng bày đồ sứ và đồng thau, hai bên là hai hàng bàn dài, hơn hai mươi vị cò mồi ngồi ở đằng sau bàn, hoặc viết, hoặc chuẩn bị tư liệu, hoặc lẫn nhau trò chuyện.

Hết thảy đều lộ ra rất chuyên nghiệp.

Đây khiến Quách Đạm có một chút cảm giác như đi làm ở công ty kiếp trước.

Bất quá mọi người thấy Quách Đạm tới, liền không có một ai đứng dậy chào hỏi, thậm chí có không ít cau mày, cũng là bởi vì nguyên chủ từng tới đây làm quản sự, kết quả chính là khiến bọn hắn tổn thất rất nhiều tiền hoa hồng, làm sao bọn hắn có thể cho Quách Đạm sắc mặt tốt, ở rể địa vị vốn cũng không cao.

"Ngươi nhìn, cô gia chúng ta lại tới."

"Ai. . . Lúc này mới sống yên ổn bao lâu."

"Ngươi yên tâm, ta nghe đại quản gia nói, hắn lúc này đến cũng chỉ là làm một ít việc vặt, chúng ta không cần nghe hắn."

"Ta chỉ sợ tay chân hắn loạn bận bịu, lại cho chúng ta thêm phiền."

"Đúng nha! Hắn đến nha hành lâu như vậy, có chuyện nào làm thành, việc vặt cũng là công việc, chúng ta liền đợi xem hắn bị chê cười đi."

. . .

Bọn hắn xì xào bàn tán, Khấu Nghĩa đều nghe vào trong tai, trùng điệp ho vài tiếng.

Những cò mồi kia lập tức phản ứng lại, tranh thủ thời gian im lặng, làm bộ công việc lu bù lên.

Khấu Nghĩa lại len lén liếc mắt Quách Đạm, Quách Đạm cũng đúng lúc nhìn hắn, chỉ nghe Quách Đạm đần độn mà hỏi: "Quản gia, ta phụ trách việc gì?"

Phụ trách? Khấu Nghĩa nghe được từ này, đều cảm thấy áp lực, tranh thủ thời gian cùng Quách Đạm giảng giải.

Thật ra công việc cũng giống như thư kí ở đời sau, có khách đến cửa thì bưng trà rót nước, rảnh rỗi thì quét dọn vệ sinh, và giúp đỡ những cò mồi này chuyền một ít tư liệu.

"Ta đã biết."

Quách Đạm gật gật đầu.

"Vậy kia. . . Vậy ta đi làm việc trước, cô gia nếu có gì không hiểu thì đến hỏi ta." Khấu Nghĩa đương nhiên không thể chỉ ở đây trông chừng hắn, bởi vì Khấu Ngâm Sa không tiện xuất môn, nên hắn thường xuyên phải ra ngoài trao đổi công việc, hắn chính là đối ngoại chủ sự.

Khấu Nghĩa đi về sau, Quách Đạm khẽ thở ra một hơi, nói: "Bắt đầu làm việc."

Bởi vì thời gian còn sớm, còn chưa có khách hàng đến cửa, mọi người cũng đều đang chuẩn bị, nên không có người nào để ý đến hắn, Quách Đạm cầm lên một miếng giẻ lau bắt đầu làm việc.

Đột nhiên hắn cảm thấy sau lưng như có gai, quay đầu nhìn lại, thấy cơ hồ tất cả mọi người đang nhìn hắn, trong ánh mắt còn bí mật mang theo một chút chờ mong, vừa thấy hắn nhìn lại lập tức ra vẻ nhìn trái nhìn phải.

Quách Đạm khóe miệng nhếch lên một nụ cười, không để ý tới bọn hắn, tiếp tục lau đồ sứ, một bên lau, một bên giám định và thưởng thức những đồ sứ cổ này.

Hắn vừa quay lưng đi, bá bá bá, mọi ánh mắt lại đổ dồn tới, nhưng mà, như mọi người mong đợi một màn kia đều không xảy ra, đó là Quách Đạm luống cuống tay chân, đánh vỡ đồ sứ, hoặc đụng đổ cái bàn, hoặc té ngã một cái, không những như thế, Quách Đạm còn lau rất cẩn thận, chầm chậm dần dần, đâu vào đấy, rất có chương pháp, thậm chí so với những hạ nhân trước kia làm còn tốt hơn.

Ảo giác!

Cái này mẹ nó nhất định là ảo giác!

Cơ hồ tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng xoa con mắt.

Thật tình bọn hắn làm sao biết Quách Đạm hiện tại đã không phải là trước kia Quách Đạm, kiếp trước hắn cũng từng đi làm tiểu đệ, khi hắn mới tốt nghiệp đại học đi ra làm việc cũng chính là làm từ việc vặt, chân chạy, sao chép gửi văn kiện, nhưng hắn có một ưu điểm, chính là từ nhỏ đến lớn không quản chuyện gì, hắn hoặc không làm, hoặc làm thì sẽ nghiêm túc, tuyệt đối không qua loa cho xong, triết lý nhân sinh của hắn là cho dù bưng trà rót nước cũng nhất định làm so với người khác xuất sắc.

Nguyên chủ trước kia ăn bám là thuần túy bị buộc bất đắc dĩ, nên trong lòng cảm thụ không được tốt, bây giờ hắn là thật đem ở rể như một nghề nghiệp, hắn mỗi ngày đều đang nghiên cứu, đều đang cố gắng, như thế nào để ăn được chén cơm chùa này, chỉ bất quá hắn thiếu kinh nghiệm, nên không thuận lợi cho lắm.

Nhưng điều này khác biệt với ấn tượng về hắn trong suy nghĩ của mọi người, hơn nữa còn làm một số người cảm thấy khó chịu.

Cái này không khoa học a!

Chỉ thấy một người nhỏ giọng hướng sát vách đồng nghiệp nói ra: "Chúng ta cho hắn thêm chút loạn."

Sát vách người kia ngầm hiểu, ho nhẹ một tiếng, hướng phía Quách Đạm nói: "Cô gia, cô gia."

Quách Đạm quay đầu nhìn, sau đó đi tới, hỏi: "Chuyện gì?"

Người kia đưa mấy tờ giấy Quách Đạm, nói: "Đây là một sổ sách vừa mới chỉnh lý tốt, chút nữa Đại tiểu thư muốn xem cô gia có thể giúp ta đưa đến phòng làm việc của Đại tiểu thư a?"

"Được rồi."

Quách Đạm tiếp nhận sổ sách, liền hướng phòng làm việc của Khấu Ngâm Sa đi đến, thế nhưng vừa đi đến hai bước, hắn đột nhiên quay đầu, nhìn người kia, gằn từng chữ nói: "Không cần cám ơn."

Người kia đầu tiên là sững sờ, chợt phản ứng lại, một mặt quẫn bách, ngượng ngùng nói: "Làm phiền, làm phiền."

Quách Đạm gật gật đầu, lúc này mới đi tiếp.

Người kia kìm lòng không được thở dài một hơi, tự nhủ: "Không giống, thật không giống."

Tên lúc trước giật dây hắn hỏi: "Cái gì không giống?"

Người kia nói: "Vừa rồi thời điểm cô gia nhìn ta, ta không hiểu cảm giác có chút sợ hãi, Cứ. . . cứ như nhìn thấy Đại tiểu thư."

Lại nghe sát vách một trận tiếng ho khan, "Khụ khụ khụ!"

Hắn nghiêng đầu nhìn lại, thấy Khấu Ngâm Sa từ ngoài cửa đi vào.

Mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh, cùng hô lên: "Đại tiểu thư sớm."

Khấu Ngâm Sa đi đến trước một cái bàn, nói: "Sổ sách hôm qua đã chỉnh lý tốt?"

"Đã chỉnh lý tốt, ta vừa mới nhờ cô gia cầm đi vào."

"Cô gia?"

Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói.

Người kia sững sờ nói: "Đại tiểu thư không biết a? Hôm qua lão gia đã an bài cô gia đến nha hành làm một ít vụn vặt sự tình."

Khấu Ngâm Sa nghe vậy, lông mày hơi nhíu, không nói lời nào, trực tiếp đi hướng phòng làm việc.

Nàng thật sự không biết, Khấu Thủ Tín cũng không nói cho nàng, bởi vì sợ nàng phản đối.

Bên kia Quách Đạm đi vào phòng làm việc của Khấu Ngâm Sa, cảm giác đầu tiên là rất áp lực, ba mặt tường phía trong đều là giá sách, phía trên chất đầy các loại thư tịch, tư liệu, hồ sơ, nhưng rất chỉnh tề, không hề có cảm giác lộn xộn một chút nào, chính giữa là một cái bàn rất lớn, trên đặt văn phòng tứ bảo, phía bên cạnh còn có một bộ bàn trà dùng để đãi khách.

"Xem ra lão bà của ta thật sự là một người cuồng công việc a! Ân, dạng này mới thích hợp nuôi ta."

Quách Đạm cười ha ha, cầm sổ sách trong đặt lên bàn, thoáng nhìn qua, đột nhiên nhíu mày, lại ngưng mắt nhìn lại, "A? sổ sách này như tính sai."

Lời còn chưa dứt, chợt nghe một cái hiếu kì thanh âm, "Ngươi nói cái gì?"

Quách Đạm giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân màu ngọc lục bảo váy dài Khấu Ngâm Sa đang đứng tại cửa ra vào nhìn hắn.

Bạn đang đọc [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh của Nam Hi Bắc Khánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyMinhThuy88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 186

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.