Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nổi giận

Phiên bản Dịch · 2304 chữ

Hưng An bá phủ.

"Lão gia, kẻ này đến không thiện a!"

Từ Mậu sắc mặt ngưng trọng nói với Từ Mộng Dương: "Lục đại tửu trang đồng thời hợp tác cùng Liễu gia, đây rõ ràng là hướng về phía tửu trang của chúng ta."

Từ Mộng Dương híp híp mắt, nói: "Lão phu đã đánh giá thấp Liễu gia, vậy mà dám nhảy ra đối nghịch với lão phu."

Từ Mậu trầm ngâm một chút, nói: "Lão gia, ta không cảm thấy Liễu Thừa Biến có năng lực như vậy, nhất định là Liễu Tông Thành ra tay."

"Thì tính sao?"

Từ Mộng Dương khẽ nói: "Hắn lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là thương nhân."

Từ Mậu nói: "Nhưng sau lưng hắn là lục đại tửu trang, tuy chúng ta có ưu thế hơn bất kỳ nhà nào trong số họ, nhưng bây giờ sáu nhà liên hợp lại thêm Liễu gia ở giữa điều phối, như vậy đối với chúng ta cũng là chuyện khó giải quyết a."

Việc này đối với Từ gia tuyệt đối không tính là đại sự, chỉ cần không phải là triều đình phát sinh biến cố, vậy sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Từ gia, nhưng cũng không tính là chuyện nhỏ, bởi vì tửu trang chính là tiền, không có tiền, ai cũng không dễ chịu.

Từ Mộng Dương nhíu mày, nói: "Bọn hắn có động tĩnh gì?"

Từ Mậu lắc lắc đầu nói: "Tạm thời còn chưa có động tĩnh."

Từ Mộng Dương hơi trầm mặc, đột nhiên hỏi: "Vinh nhi đâu? Không phải lão phu đã giao chuyện này cho hắn và Quách Đạm xử lý a."

"Tiểu thiếu gia. . . ."

Từ Mậu muốn nói lại thôi.

Từ Mộng Dương nặng lông mày hỏi: "Hắn gần đây đến tột cùng đang làm gì?"

Từ Mậu vội nói: "Tiểu thiếu gia gần đây vẫn luôn ở Hàm Ngọc lâu, cụ thể làm gì, ta cũng không rõ ràng."

"Hàm Ngọc lâu?"

Từ Mộng Dương lúc này cả giận nói: "Nghiệt tử, thật là gỗ mục không thể khắc. Ngươi nhanh phái người gọi hắn trở về."

Sau nửa canh giờ, Từ Kế Vinh hứng thú bừng bừng chạy vào, vẻ mặt nhu thuận nói: "Gia gia tìm tôn nhi a!"

Trên mặt Từ Mộng Dương mây đen đã dày đặc, nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi gần đây đều đang làm gì?"

Từ Kế Vinh hắc hắc nói: "Tôn nhi gần đây vẫn luôn ở Hàm Ngọc lâu."

Từ Mậu nghe được thầm kêu khổ, tiểu thiếu gia, ngươi ngừng nói dối từ khi nào vậy.

Từ Mộng Dương lập tức lửa giận công tâm, đứng dậy, chỉ vào Từ Kế Vinh quát: "Ngươi là đồ nghiệt tử, cố tình muốn làm lão phu tức chết a, lão phu không phải đã nói với ngươi tranh thủ thời gian đóng cửa Hàm Ngọc lâu, ngươi ngược lại còn làm trầm trọng thêm, cả ngày chạy đến chỗ đó."

Từ Kế Vinh vội nói: "Gia gia hiểu lầm, tôn nhi đang dự định đem Hàm Ngọc lâu cải tạo thành phòng vẽ tranh, chuyên môn vẽ tranh, bán họa."

"Phòng vẽ tranh?"

Từ Mộng Dương, Từ Mậu đồng thanh nói.

Chẳng lẽ là kỳ tích xuất hiện?

Từ Mộng Dương chỉ hi vọng Từ Kế Vinh có thể an phận một chút, nhưng không ngờ Từ Kế Vinh sẽ đi lên con đường tao nhã như vậy, mở phòng vẽ tranh, oa. . . nghe đã thấy cao đại thượng, chẳng lẽ là tổ tông hiển linh?

"Đúng a!"

Từ Kế Vinh thẳng gật đầu nói: “Tôn nhi hợp tác cùng Chi Chi và Mưu Mưu đang chuẩn bị cải tạo Hàm Ngọc lâu thành phòng vẽ tranh, gia gia nếu không tin, có thể tự mình đến xem, tôn nhi tuyệt không có nửa câu nói dối."

Từ Mộng Dương nghe hắn nói như vậy, đã tin bảy phần, mây đen trên mặt lập tức tan hết, thật sự là già rồi mới được an ủi, bỗng nhiên ý thức được hình như có gì đó không thích hợp, lại hỏi: "Các ngươi đang vẽ cái gì?"

Từ Kế Vinh hì hì nói: "Là nhân thể hội họa, gia gia có thể không biết để tôn nhi từ từ giải thích cho ngài, nhân thể hội họa chính là chuyên môn vẽ nữ nhân cởi sạch quần áo."

Từ Mậu cúi đầu xuống, thật sâu thở dài, hoá ra đây chỉ là một hiểu lầm a!

Từ Mộng Dương nghe xong lại nổi sấm sét, lập tức giơ tay lên nói: "Đồ nghiệt tử, hôm nay lão phu sẽ. . . ."

"Gia gia đừng đánh."

Từ Kế Vinh sợ đến mức lấy hai tay che mặt, nói: "Đây đều là Đạm Đạm dạy tôn nhi."

"Quách Đạm?"

Từ Mộng Dương sửng sốt một chút.

Từ Kế Vinh gật gật đầu.

Từ Mộng Dương thậm chí quên thả tay xuống, hỏi: "Vì sao Quách Đạm dạy ngươi làm thế?"

Từ Kế Vinh hắc hắc nói: "Hắn nói muốn dùng nhân thể hội họa đánh vỡ cái gì . . . thế tục . . . ma giáo xiềng xích."

Ba!

"Ai u!"

. . .

Khấu gia.

"Hắt xì. . . ."

Quách Đạm chà xát mũi, theo thói quen nói: "A, ta không sao."

Trong sảnh đường vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nhạc phụ, phu nhân của hắn, kể cả quản gia Khấu Nghĩa đều có vẻ mặt như cha mẹ chết, căn bản không có ai để ý đến hắn nên hắn tranh thủ thời gian giả vờ biểu lộ giống như họ.

Trải qua nửa ngày, Khấu Thủ Tín đột nhiên trùng điệp thở dài, nói: “Liễu Thừa Biến không thể có năng lực lớn như thế, trong mấy ngày ngắn ngủi có thể thuyết phục lục đại tửu trang đều đứng về phía mình, xem ra là Liễu lão gia tử rời núi."

Khấu Nghĩa gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, Liễu gia vốn là nha hành đệ nhất Đại Minh, hiện tại có thêm lục đại tửu trang đứng phía sau, lần này chúng ta khó mà ngăn cản được a!"

Khấu Thủ Tín lông mày gần như đan vào nhau, không nói đến thân thể bây giờ không tốt, cho dù là còn trẻ cũng không phải là đối thủ của Liễu Tông Thành, kỳ thật Khấu gia có thể không ngừng lớn mạnh là do lúc trước Liễu Tông Thành hi vọng có thể làm thông gia với Khấu gia, nên chẳng những không chèn ép mà còn nhiều lần lấy lòng Khấu gia, mãi đến khi Khấu Ngâm Sa cưới Quách Đạm thì tình huống mới thay đổi.

Lúc này, hắn cũng không có biện pháp nào, không khỏi nhìn về phía Khấu Ngâm Sa, nói: "Nữ nhi, việc này con định làm như thế nào?"

Khấu Ngâm Sa khẽ giật mình, nhíu mày suy tư một lúc rồi đột nhiên nhìn về phía Quách Đạm.

Khấu Thủ Tín theo ánh mắt nàng nhìn sang, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, lúc này con nhìn Quách Đạm làm gì.

Thân là nhân sĩ ngoài biên chế Quách Đạm đột nhiên phát hiện mình trở thành tiêu điểm, lập tức có chút thụ sủng nhược kinh, vâng vâng dạ dạ nói: "Sao. . . Làm sao vậy, vừa rồi chỉ là mũi có chút ngứa, hắt hơi một cái, không có ý khác, không có ý khác."

Khấu Ngâm Sa nói: "Bây giờ người duy nhất có thể cứu Khấu gia là phu quân."

Lời này vừa nói ra, Khấu Thủ Tín quá sợ hãi.

Ngày gì đây? Chẳng lẽ ta bị lộ? Quách Đạm cũng trợn mắt hốc mồm.

Khấu Nghĩa thấp thỏm lo âu nói: "Đại tiểu thư nói vậy là có ý gì?"

"Đúng nha, đúng nha, ta. . . Ta có thể giúp đỡ làm gì?" Quách Đạm thấp thỏm hỏi.

Khấu Ngâm Sa nói: "Ta hi vọng phu quân có thể đến nói chuyện với tiểu Bá gia để chấm dứt hợp tác của hai nhà chúng ta."

Quách Đạm nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nói liên tục: "Tốt tốt tốt, ta sẽ đi nói chuyện với tiểu Bá gia."

"Chậm đã."

Khấu Thủ Tín nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không thể làm như thế."

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Khấu Ngâm Sa, nói: "Nữ nhi, từ trước tới nay Khấu gia nha hành đều lấy thành tín đối xử mọi người nên mới có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, lúc trước tiểu Bá gia coi trọng Quách Đạm nên đem cọc mua bán này ủy thác cho chúng ta, bây giờ xảy ra vấn đề khó khăn, chúng ta lập tức vung tay không làm, không nói đến tiểu Bá gia có thể đáp ứng hay không, cho dù tiểu Bá gia đáp ứng, vậy tương lai ai còn dám đến tìm Khấu gia chúng ta hợp tác."

Quách Đạm nghe vậy, không khỏi âm thầm nhíu mày.

Khấu Ngâm Sa nói: "Nhưng phụ thân à, chuyện này đã vượt quá khả năng của chúng ta rồi, nếu chúng ta không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe, vậy Khấu gia của chúng ta có khả năng sẽ bị hủy hoại bởi vì cọc mua bán này, hơn nữa, chúng ta căn bản không giúp gì được cho Hưng An bá, nếu có thể nhanh chóng chấm dứt hợp tác, Hưng An bá còn có thể nghĩ ra biện pháp khác, hoặc tìm người khác đến giúp đỡ, đối với chúng ta đều là chuyện tốt."

Khấu Nghĩa liên tục gật đầu nói: "Lão gia, ta cảm thấy Đại tiểu thư nói có đạo lý."

Khấu Thủ Tín chân mày nhíu chặt, nói: "Nữ nhi, con thật sự không có biện pháp nào sao?"

Khấu Ngâm Sa thở dài: "Nữ nhi không dám dối gạt phụ thân, cho dù Liễu gia không ra tay con cũng không có biện pháp có thể làm Hưng An bá tửu trang phát triển vượt bậc, huống chi bây giờ Liễu gia liên hợp cùng lục đại tửu trang đối phó chúng ta, chúng ta không thể nào thắng được."

"Nhưng nếu như chấm dứt hợp tác, danh tiếng Khấu gia chúng ta tích luỹ bao nhiêu năm nay sẽ như nước chảy về biển đông a."

Khấu Thủ Tín lo lắng đến mức dùng quải trượng đập liên tục xuống đất.

Hiện tại Khấu gia đang rơi vào tình thể tiến thoái lưỡng nan, thứ nhất, Khấu gia không có thực lực và biện pháp để cạnh tranh với đối phương, thứ hai, nếu giải trừ khế ước thì ngoại giới sẽ đánh giá Khấu gia như thế nào, xảy ra chuyện liền bỏ xuống sạp hàng chạy trốn, vậy lần sau ai dám tìm Khấu gia.

Quách Đạm cũng hiểu những suy nghĩ vừa rồi của hắn có chút đơn giản, trong lòng rất tức giận không khỏi thầm mắng, lũ khốn kiếp, ta chỉ là muốn lặng lẽ làm một mỹ nam tử, ăn một miếng cơm chùa thơm ngào ngạt, đâu phiền gì tới các ngươi, tại sao chứ? Tại sao ngay cả nguyên vọng nhỏ nhoi này cũng không thể thỏa mãn cho ta? Tốt tốt tốt, nếu các ngươi đã không cho ta toại nguyện, vậy ta cũng sẽ không để lũ khốn kiếp các ngươi thống khoái.

Hắn thật sự đã rất thoả mãn với cuộc sống hiện tại, công việc nhẹ nhõm, không buồn không lo, mỗi ngày ở bên Khấu Ngâm Sa, hình tượng thanh niên cầu tiến bắt đầu có thành tựu, mọi thứ đều như hắn dự tính.

Một gáo nước lạnh này dội xuống, kết quả sẽ bị lửa giận của hắn làm cho bốc hơi trong nháy mắt.

Đúng lúc này, một gã sai vặt chạy vào, Khấu Thủ Tín nhìn thấy gã sai vặt này, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, nguyên lai gã sai vặt này chính là thiếp thân nô tài của Từ Kế Vinh, Từ Xuân.

"Quách công tử, thiếu gia của ta đang tìm ngươi." Từ Xuân có chút thở dốc hướng Quách Đạm nói.

Hắn biết Từ Kế Vinh coi Quách Đạm như huynh đệ, nên tôn trọng gọi Quách Đạm là Quách công tử.

Quách Đạm còn chưa mở miệng, Khấu Thủ Tín đột nhiên nói: "Tiểu Bá gia ở đâu?"

Từ Xuân nói: "Thiếu gia đang ở ngoài cửa."

Khấu Thủ Tín vội nói: "Mau đỡ lão hủ đi nghênh đón tiểu Bá gia."

Từ Xuân vội nói: "Thiếu gia chỉ muốn gặp Quách công tử."

Quách Đạm nhìn về phía Khấu Thủ Tín.

Khấu Thủ Tín muốn nói lại thôi.

Quách Đạm ngầm hiểu, hướng Từ Xuân nói: "Ngươi đi trước nói cho tiểu Bá gia, ta sẽ ra sau."

"Vâng."

Đợi sau khi Từ Xuân đi, Khấu Thủ Tín tranh thủ thời gian căn dặn Quách Đạm nói: "Ngươi đi trước xem tiểu Bá gia nói thế nào, ghi nhớ, nhất định không thể nói đến chuyện chúng ta muốn chấm dứt hợp tác. A, nếu tiểu Bá gia hỏi chúng ta dự định ứng đối thế nào, ngươi nói việc này xảy ra bất ngờ, chúng ta cũng mới biết được tin tức, còn chưa nghĩ ra đối sách."

Quách Đạm gật đầu nói: "Tiểu tế biết rõ."

"Vậy, vậy ngươi mau mau đi thôi, đừng để tiểu Bá gia đợi lâu."

"Vâng."

Quách Đạm gật đầu thi lễ đi ra ngoài.

Khấu Ngâm Sa đứng dậy, nhìn Quách Đạm bóng lưng, nghĩ thầm, nếu chuyện Trần lâu lần trước là do ngươi làm, vậy lúc này ngươi chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý đến.

Bạn đang đọc [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh của Nam Hi Bắc Khánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyMinhThuy88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 168

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.