Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điệp Lãng Công

Phiên bản Dịch · 1593 chữ

Khoảng 15 phút sau, khu Đông nội thành, trước cửa tổng đà bang Thiên Lang.

Hai người đàn ông mặc đồ đen, trước ngực có thêu hình một đầu sói đang đứng tựa cạnh cửa trò chuyện.

Nhìn thấy Vương Chấn dẫn theo một người trẻ tuổi đến, bọn họ không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn nhàn nhã nói chuyện của mình.

- Hai vị huynh đệ, bang chủ có bên trong không? – Vương Chấn chủ động tiếng lên hỏi.

- Đang luyện công bên trong! – Một trong hai người thờ ơ đáp.

Nghe vậy, Vương Chấn ném cho Trần Triệt một ánh mắt rồi dẫn đầu đi vào sân trong. Trần Triệt nhanh chân theo sau hắn ta.

...

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Vừa đi vào sân, Trần Triệt liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ xám, để râu đang luyện quyền.

Mỗi một quyền do người đàn ông trung niên kia đánh ra đều sản sinh tiếng nổ thô bạo, thanh thế khiến lòng người hoảng sợ.

- Đây là bang chủ bang Thiên Lang – Phùng Đại Xuyên… - Trần Triệt lấy làm kinh hãi.

Dọc đường đi, thông qua cữu cữu, hắn đã biết được không ít tin tức liên quan đến võ giả tại thành Thạch Hỏa. Thật ra, có rất ít cường giả cảnh giới Thiết Cốt ở thành Thạch Hỏa, gần như không vượt qua 10 người.

Hơn nữa, ngày thường những người này rất ít khi lộ diện, cho nên nói một cách nghiêm túc thì võ giả cảnh giới Thiết Cốt đã có thể xem như bá chủ một phương tại thành Thạch Hỏa.

Ví như Phùng Đại Xuyên, võ giả Thiết Cốt có uy vọng lâu năm, lại càng là một nhân vật nổi bật.

Theo lời cữu cữu, Phùng Đại Xuyên đã bước vào cảnh giới Thiết Cốt được 12 năm, có hơn bảy, tám võ giả Thiết Cốt đã bại dưới tay ông ta.

“So với La Hùng, người này mạnh hơn rất nhiều!” – Trần Triệt thầm so sánh.

...

Phùng Đại Xuyên vẫn tiếp tục luyện quyền, Vương Chấn và Trần Triệt tự giác đứng sang một bên, không dám quấy nhiễu.

Đợi khoảng mười phút sau, cuối cùng, Phùng Đại Xuyên cũng thu công.

Tuy nhiên, ông ta không để tâm đến hai người Vương Chấn, mà đi thẳng đến chậu rửa mặt do nha hoàn chuẩn bị sẵn, sau khi rửa mặt sạch sẽ, ông ta mới ung dung đi về phía hai người họ.

Thấy vậy, Vương Chấn vội cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.

Trần Triệt cũng học theo, bày ra bộ dáng nhún nhường hệt như đám lâu la.

- Vương Chấn, chàng trai trẻ này là ai?

Phùng Đại Xuyên liếc nhìn Trần Triệt, khẽ cười và hỏi.

Vương Chấn liền cúi đầu, chắp tay nói:

- Bang chủ, đây là ngoại sanh của tại hạ, bởi vì ngưỡng mộ uy danh của bang chủ nên đã cố ý nhờ tại hạ giới thiệu, muốn gia nhập bang Thiên Lang của chúng ta.

Phùng Đại Xuyên liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Triệt, mày ông ta khẽ cau lại.

Theo ông ta thấy, người này giống một thư sinh hơn.

Bang Thiên Lang không cần người như thế.

Không đợi ông ta lên tiếng, Vương Chấn đã nói tiếp:

- Bang chủ, ngài đừng thấy ngoại sanh của ta mặt mày thanh tú, đẹp mắt, lại nghĩ không phải người tập võ, thật ra, hắn đã bước vào cảnh giới Khí Huyết rồi đấy!

- Ồ? Thực vậy à? – Phùng Đại Xuyên có hơi bất ngờ.

Thoạt nhìn chàng trai này còn chưa đến 20, còn về xuất thân… nếu là ngoại sanh của Vương Chấn, hiển nhiên, xuất thân khá tầm thường.

Sinh ra từ một gia đình bình dân, lại có thể bước vào cảnh giới Khí Huyết lúc còn trẻ như vậy, tư chất coi như không tệ.

“Thiên chân vạn xác!”, Vương Chấn trịnh trọng nói.

Phùng Đại Xuyên chợt cảm thấy hứng thú, bèn đi đến trước người Trần Triệt:

- Tên gì? Năm nay bao nhiêu?

- Tiểu nhân họ Trần, tên Triệt, năm nay 19 tuổi.

Trần Triệt cúi đầu đáp.

- Thấy cái tạ đá bên kia không? Ngươi qua đó đem nó lại đây! – Phùng Đại Xuyên chỉ vào cái tạ đá nặng 100 cân đặt ở rìa sân và nói.

Nghe vậy, Trần Triệt liền bước nhanh về phía cái tạ đá kia, kế đó dùng một tay nâng nó đi đến trước mặt Phùng Đại Xuyên, rồi thong thả buông xuống.

Cả quá trình không tính là nhẹ nhàng, nhưng cũng không cố sức.

- Không tệ, thật không tệ! Tuy nhiên, với thiên phú của ngươi, sao lại muốn gia nhập bang Thiên Lang? Chẳng lẽ cho đến hiện tại không có gia tộc nào vừa ý ngươi sao? – Phùng Đại Xuyên tán thưởng một câu, sau lại dò hỏi.

Làm chủ một bang, đồng thời là một trong số ít cường giả ở thành Thạch Hỏa, đương nhiên, ông ta không phải kẻ ngu.

Thường thì một võ giả có thiên phú, dù chưa đến cảnh giới Khí Huyết, cũng sẽ bị người của một ít gia tộc phát hiện.

Như Trần Triệt, còn trẻ mà đã bước vào cảnh giới Khí Huyết, lại phải tự mình đề cử gia nhập một thế lực, việc này… có hơi hiếm!

Nghe vậy, Vương Chấn ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đối đáp như thế nào.

Trần Triệt đỏ mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng đáp: “Bang chủ, thật không dám dối gạt, từ nhỏ tại hạ đã mắc bệnh, đến nay vẫn không dứt, có lúc sẽ nhịn không được ho khan… cho nên là… khụ khụ…”

Nghe hắn nói vậy, thoáng cái, Phùng Đại Xuyên không còn bao nhiêu hứng thú.

Hóa ra là thân thể có vấn đề.

Người như vậy thì dù có thiên phú cỡ nào đi nữa cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Đừng thấy hiện tại tiểu tử này có thể thuận lợi bước vào cảnh giới Khí Huyết mà lầm, tương lai, nếu tiến thêm một bước nữa, những vấn đề nhỏ về sức khỏe sẽ được phóng đại, cuối cùng trở thành bình chướng vĩnh viễn không đột phá được.

Hơn nữa… có lúc sẽ không ngăn được mà ho khan?

Nếu như hắn ta phát bệnh lúc đang đánh nhau thì há chẳng phải rơi vào đường chết à?

Khó trách lại đến tìm ta…

Trên đời này quả nhiên không có bánh thịt từ trên trời rơi xuống.

Phùng Đại Xuyên cảm thấy có hơi thất vọng.

Tuy nhiên, người này lòng dạ cực sâu, ngoài mặt vẫn thản nhiên như không.

- Hóa ra là thế, không sao, đợi đến khi thực lực của ngươi mạnh lên, có thể ra ngoài tìm phương pháp chữa bệnh, thiên hạ to lớn, kỳ trân dị bảo vô số, ho một chút thôi, chẳng phải chuyện gì to tát.

Sau khi an ủi Trần Triệt, ông ta quay sang nhìn Vương Chấn.

- Vương Chấn, bang Thiên Lang chúng ta sẽ thu ngoại sanh của ngươi. Đợi lát nữa đến phân đường nộp 5 lượng bạc, lãnh hai bộ bang phục. Ngươi nhớ giảng giải kỹ nội quy trong bang cho hắn.

- Đa tạ bang chủ! – Vương Chấn chắp tay cảm tạ.

- Đa tạ bang chủ! – Trần Triệt cũng phụ họa.

Phùng Đại Xuyên khoát tay, quay đầu nhìn tòa nhà phía sau.

- Tiểu Đào, đem bí tịch Điệp Lãng Công ra đây!

- Vâng!

Một giọng nữ lảnh lót vọng ra từ trong nhà, ngay sau đó, một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn cầm theo một quyển bí tịch cũ kỹ bước ra.

Phùng Đại Xuyên nhận lấy bí tịch, rồi đưa cho Trần Triệt.

- Ngươi đọc ngay tại đây, nửa tiếng có lẽ đủ để ngươi học thuộc cảnh giới Đồng Bì rồi chứ?

- Cái này… đủ… đủ rồi!

Trần Triệt tỏ vẻ không mấy tự tin, nhưng vẫn gật đầu nhận lấy bí tịch.

Thấy vậy, Phùng Đại Xuyên khẽ cười một tiếng rồi bước sang một bên tiếp tục luyện quyền.

Còn Trần Triệt thì vội lật xem bí tịch với vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Nhưng trên thực tế, trong lòng hắn đã sớm vui đến nở hoa.

Bí tịch Điệp Lãng Công mà Phùng Đại Xuyên đưa hắn vốn là bản hoàn chỉnh, bên trong không chỉ có công pháp của cảnh giới Đồng Bì, thậm chí các cảnh giới phía sau đó cũng có.

Cả quyển công pháp có hơn vạn chữ.

Trong đó, cảnh giới Đồng Bì chiếm đại khái hơn 2000 chữ.

Người bình thường muốn học thuộc hơn 2000 chữ trong vòng nửa tiếng là chuyện không hề dễ dàng, thử hỏi sao còn đủ thời gian xem phần sau?

Nhưng hắn lại khác!

- Trạng thái cao áp, mở! – Trần Triệt thầm nghĩ.

Trạng thái cao áp vừa mở, hắn lập tức tiến vào chế độ đọc qua không quên.

Chỉ trong hơn 10 phút, hắn đã thuộc nằm lòng hơn 2000 chữ.

Thấy Phùng Đại Xuyên luyện công đến mức xuất thần, hắn lẳng lặng đổi một vị trí khác, trốn đằng sau gốc cổ thụ gần đó, bắt đầu học thuộc toàn bộ nội dung phía sau.

Nửa tiếng trôi qua, nội dung của bản Điệp Lãng Công này đã được hắn ghi vào trong đầu.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Thật Không Yếu Mà! của Vũ Tam Mao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhattieuhongtran
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.