Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Vương gia một thân ngạo cốt (1)

Phiên bản Dịch · 894 chữ

Tác giả: Bạch Thiên | Edit + beta: Thất Thất Sắc Sắc

✿❀✿❀✿

Ngạo cốt: Ngông ngênh, cứng cỏi, kiêu ngạo, bất khuất.

Cánh rừng này, lãnh lẽo mà tĩnh mịch.

Đêm đen giơ tay không nhìn rõ năm ngón, có một người cả thân toàn máu kiên định đi nhanh về phía trước, trong mắt hắn tràn ngập thù hận cùng đau khổ. Hắn không biết mình còn kiên trì được bao lâu nữa, không biết bóng tối trước mặt sẽ có lúc chấm dứt hay không.

Người hắn đầy máu tươi nhưng lại không có một giọt thuộc về hắn. Mà máu đó, đều thuộc về những thị vệ thề sống chết bảo vệ hắn. Mà những thị vệ kia, thân thể của bọn họ hẳn đã sớm lạnh lẽo trong rừng cây âm u này, thậm chí còn bị thú rừng gặm nhấm, xương cốt chẳng còn. Vừa nghĩ tới đó, thù hận trong mắt hắn càng thêm sâu.

Bên tai vang lên tiếng gào thét của chúng thị vệ trung thành: "Điện hạ, đi mau, giữ lấy núi xanh[1]!"

[1] Đầy đủ là "Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu" [留得青山在, 不怕没柴烧]: Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt, ngụ ý chỉ cần còn sống, là còn tương lai, còn hi vọng.

Sau đó là máu tươi nóng ấm bắn lên khắp người, khắp mặt hắn.

Núi xanh, núi xanh...

Hắn nào còn núi xanh?

Hắn nào còn hi vọng chứ? Một mình hắn lẻ loi, nào còn tái khởi[2] được?

[2] Tái khởi [再起]: Chỉ sự hồi sinh, nổi dậy trở lại, hưng khởi lại.

Nơi xa, truyền âm thanh loạt xoạt từng hồi.

Hắn hơi ngoái đầu, thì thấy phía xa lớp lớp đuốc sáng rực đang di động nhanh chóng. Những người kia vẫn đang đuổi theo, ánh đuốc chiếu sáng rực cả một vùng. Lại quay đầu nhìn về phía trước, một vùng tăm tối, bóng tối tựa như có thể nuốt chửng con người.

Hắn không do dự, tiếp tục nhanh chóng chạy về phía trước. Mạng của hắn, không chỉ thuộc về một mình hắn nữa rồi. Sao có thể phụ kỳ vọng của nhiều người như vậy?

Nhưng hắn đã mệt mỏi ba ngày ba đêm, đã là nỏ mạnh hết đà. Tốc độ ngày càng chậm, ánh đuốc sau lưng ngày càng gần.

"Ở phía trước!"

"Mau đuổi theo!"

"Lên lấy đầu người một vạn kim!"

Âm thanh phía sau vang lên, tràn đầy hưng phấn cùng tham lam.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần..

Nhưng hắn vẫn không từ bỏ, vẫn dốc sức chạy về phía trước, dẫu rằng bước chân lảo đảo.

Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một chiếc đèn.

Cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.

Một chiếc đèn sáng vàng rực, xuất hiện rõ ràng trước mặt hắn. Không chập chờn, không dao động, cứ lẳng lặng treo giữa rừng đêm như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm ngọn đèn kia, theo bản năng chạy về phía ánh sáng.

Chiếc đèn này, tuyệt đối không phải cạm bẫy. Hắn cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn đến như vậy.

Lúc hắn dốc hết toàn lực chạy tới chỗ chiếc đèn, tiếng bước chân của kẻ đuổi giết cũng đã áp sát phía sau.

Lúc hắn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cũng là lúc hắn ngây ngẩn cả người.

Đây là một tòa lâu ba tầng, xà nhà chạm trổ sơn son dưới ánh sáng ôn hòa toát ra vẻ hoa lệ khác thường, kiểu dáng vô cùng cầu kỳ, kiểu dáng của quý tộc đẳng cấp hàng đầu, không nên xuất hiện ở nơi núi rừng này.

Ngẩng đầu, ngọn đèn hắn nhìn thấy kia, đang treo ở nơi cao nhất của tầng trên cùng, tới gần mới thấy rõ, đó là một chiếc đèn lưu y long phượng sáng long lanh vô ngần. Hai bên bảng hiệu của cửa tiệm treo hai hàng đèn lồng, chiếu rọi chữ trên bảng cửa tiệm.

Vạn Vật Giai Hữu.

Vì sao hắn chỉ liếc mắt đã cảm thấy đây là một cửa tiệm, bởi vì trước cửa tiệm bày một cái kim nguyên bảo[3] vô cùng lớn, sáng lấp lánh! Cái này không thể nào làm bằng vàng thật chứ?

[3] Kim nguyên bảo [金元宝]: Thỏi vàng dùng làm tiền tệ của Trung Quốc thời xưa, hình na ná cài thuyền con ấy.

Sao nơi này lại có một cửa tiệm? Ở chốn núi rừng xa ngút ngàn dặm này, lại có người mở tiệm ở đây? Mà tên tiệm lại là "Vạn Vật Giai Hữu". Cái gì cũng có à? Khẩu khí thật lớn.

Chờ đến khi hắn nhìn rõ câu đối trên cửa lại càng thêm kinh ngạc, ngoài kinh ngạc còn là một lời khó nói hết.

Vế trái: Có thể bán chịu, già trẻ không gạt

Vế phải: Mau trả nợ ngay bằng không xem ta đánh có chết ngươi không

Hoành phi: Không phải hắc điếm

Thế, thế này mà còn không phải hắc điếm à? Còn nữa, câu đối này hoàn toàn không cân đối chút nào mà.

Mặc gì bây giờ không phải lúc để nghi vấn nhưng trong đầu hắn vẫn không nhịn được mà nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Đạo Sủng Nhi Mở Hắc Điếm của Bạch Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThấtThấtSắcSắc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.