Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển trục

Phiên bản Dịch · 1063 chữ

Nhìn thấy đứa bé trai bị dùng sức bóp nghẹt cổ nhấc bổng lên, bọn họ chỉ còn biết thương hại.

Chỉ có chưởng quầy hồi Xuân Đường là vội vàng cúi lưng chạy tới, trên mặt nở nụ cười tươi nịnh nọt, kéo lấy cánh tay tráng hán, một tay nhét vào tay áo hắn một chiếc túi căng phồng, vừa làm vậy vừa hạ mình cười nói:

“Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi, vị quân gia này, có phải có hiểu lầm gì không?”

“Hồi Xuân Đường chúng ta là danh tiếng lâu năm ở Quan Dực Thành, vẫn luôn an phận thủ thường kinh doanh những việc nhỏ nhặt, mọi lúc mọi nơi đều tuân thủ pháp luật, sao có thể bao che cho tội phạm triều đình được chứ? Có phải có hiểu lầm gì không? Chúng ta từ từ nói chuyện nào.”

"Đứa bé này sức khỏe không tốt, sợ là hại nhân mạng, khiến tay quan gia dinh máu thì không may mắn tí nào đâu."

Tên tráng hán giận dữ quát lớn: "Hứ, đồ heo chó già lắm mồm, ý của ngươi là gia gia ta đây đã oan uổng ngươi à?"

Hắn tiện tay ném Lý Quan Nhất ra xa, tay phải giật lấy cái túi tiền phồng to đó rồi nhét vào trong áo choàng của mình. Có lẽ là Lão chưởng quỹ đã đưa đủ tiền nên Lý Quan Nhất không bị đập vào tường mà chỉ bị đập vào bàn. Chiếc bàn gỗ vỡ tan tành, người thiếu niên ngã lăn ra đất.

Ánh sáng đỏ từ chiếc đỉnh đồng trong lòng ngực lóe lên, Lý Quan Nhất chỉ cảm thấy đau nhói cả lưng, nhưng may mà không tổn thương đến nội tạng. Lưng hắn chắc là đã bầm tím sưng vù rồi, hắn cố gắng lật người lại, nằm úp sấp xuống đất, che mặt lại, trong lòng chợt thấy nhẹ nhõm -

Bọn chúng không phải đến tìm mình.

Chưởng quầy đứng đó nói hết lời hay lẽ phải, cầu xin van lơn đủ kiểu, thậm chí còn viện cả mối quan hệ với nhân vật lớn nào đó trong thành, nhưng cũng vô dụng. Tên tráng hán kia giơ tay lên, đám tráng hán cầm đao điên cuồng xông vào Hồi Xuân Đường, hung hãn lục soát, lật cả tủ thuốc lên.

Chỉ trong nháy mắt, Hồi Xuân Đường đã trở nên đổ nát tan hoang.

Thuốc men chất đổ đống trên nền đất, đủ loại mùi thuốc thoang thoảng khắp nơi, từng căn phòng đều bị lục tung tành. Các dược sư đại phu của Hồi Xuân Đường mặt xám như tro, tay chân run rẩy, đứng giữa phòng muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra một lời.

Lý Quan Nhất nằm trên sàn nhà, nhìn thấy thanh niên kia bước vào.

Tên đại hán vội vàng tiến lên, cúi mình hành lễ, nói: "Đại nhân."

Thanh niên đưa tay phẩy phẩy, đôi ủng không nhuốm bụi trần bước qua người Lý Quan Nhất, như ghét bỏ những vị thuốc rải rác trên sàn nhà, giẫm một đạp vào lưng thiếu niên rồi bước qua. Lý Quan Nhất bị giẫm đến bầm tím, đau đớn vô cùng, nhưng chỉ im lặng chịu đựng.

Thanh niên ăn mặc trang nhã, tay áo bên phải buông thõng, vân văn bạch sắc dày đặc, nhàn nhã nói:

"Không tìm thấy?"

Tên đại hán cung kính đáp: "Đã lục tung nhiều lần, thực sự không tìm thấy."

Lão chưởng quỹ đứng bên cạnh cười trừ.

Thanh niên không thèm nhìn, chỉ gật đầu, thản nhiên nói: "Xem ra tên trộm này rất ranh mãnh, chưởng quỹ..."

Lão chưởng quỹ vội vàng nói: "Có, có, thưa ngài, ngài có căn dặn gì?"

Thanh niên giơ tay lấy ra một quyển trục, bỗng dưng giật tung, lật ngược xuống dưới rồi mở ra, hỏi: "Có từng gặp người này chưa?"

Lão chưởng quỹ nhìn chằm chằm, trên quyển trục chỉ vẽ sơ sài, phác họa ra hình ảnh một nam nhân trung niên.

Tóc râu quăn xoắn, mắt hổ mày ngài, cho dù chỉ là bức tranh thì khí độ đó cũng làm cho lòng người kinh hãi không thôi, như nhìn thấy một con Thương Long mang hình người, chưởng quỹ run rẩy, vô thức nói: "Không, không, không quen..."

Thanh niên nhìn hắn, đáy mắt lóe lên một tia sáng, dùng bí thuật xác nhận chưởng quỹ quả thực chưa từng gặp nam nhân này.

Nhẹ nhàng nhấc cằm lên, đại hán vạm vỡ bên cạnh rút ra một tờ giấy ném qua, quát lên:

"Thuốc trên này, đều lấy ra cho gia gia!"

Thanh niên nhàn nhã nói: "Đào phạm đã bị kích thương, chữa thương cần những thuốc này."

"Thuốc của nơi này đã bị quan phủ trưng thu, chờ đến khi bắt được kẻ chạy trốn, tự nhiên sẽ trả lại nguyên vẹn."

Lão chưởng quỹ trong lòng kêu khổ, suýt nữa kêu thành tiếng.

Quan gia hai cái miệng, thứ đã vào bụng làm sao có thể nhả ra được?

Nhưng nhìn thấy tên đại hán hung hãn này thì đâu dám trả lời, chỉ đành mặc cho những tên tráng hán cầm dao mang hết thuốc đi. Ngoại trừ các vị thuốc thông thường, còn lại các loại thuốc bổ như linh chi, nhân sâm cũng bị mang đi hơn nửa. Lão chưởng quỹ biết đây là thừa cơ vơ vét, nhưng đánh mắt nhìn người nọ rồi cũng chỉ dám nuốt giận không dám nói.

Thanh niên mặc hắc y vân văn bước ra ngoài, tên tráng hán đi theo sát sau, cúi người hầu hạ thanh niên lên ngựa. Tên tráng hán nhìn xung quanh, giơ tay đóng họa trục này lên bảng hiệu của Hồi Xuân Đường, bức tranh tung bay mở ra, nói lớn:

"Người này là trọng phạm triều đình, ý đồ cướp ngục. Ai phát hiện tung tích của người này thì đến nha môn."

"Nếu xác nhận là đúng, đều lĩnh thưởng ngân năm trăm lượng."

Một lượng bạc một quán tiền, bạc giá quý, nếu quy đổi sẽ khoảng một quán một trăm đến hai trăm tiền.

Năm trăm lượng bạc, sợ là đến sáu mươi vạn tiền.

Khỏi nói cũng biết là rất nhiều tiền!

Bạn đang đọc [Dịch] Thỉnh Thiên Hạ Chịu Chết của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.