Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng Khấu Đầu

Phiên bản Dịch · 1497 chữ

Trans : xSnowballx

" Ào ào ào "

" Ào ào ào "

Bên tai Mạc Phàm truyền tới âm thanh này , nghe quen thuộc nhưng lại xa lạ , Mạc Phàm theo tiềm thức cảnh giác , tựa hồ mỗi lần nghe được âm thanh này thì sẽ có chuyện rất đáng sợ xảy ra .

Tầm nhìn hẹp như sợi tơ , không biết tại sao lại khó mở mắt ra , mí mắt dính vào nhau.

Một lát sau toàn thân truyền tới cảm giác đau nhức , lúc này Mạc Phàm mới ý thức được hẳn là toàn thân thương tích đầy mình.

Quả nhiên mạo hiểm đi máy bay của công ty hàng không xảy ra đại sự như vậy, lần này không khác gì máy bay rơi.

" Hiện tại mình đang ở đâu, đến trạm gác thứ tám rồi sao, tại sao nhìn xung quanh...Haiz , hoá ra đầu mình cắm xuống đất , bảo sao mình chẳng thấy gì cả " tầm mắt Mạc Phàm rõ ràng hơn một chút , lúc này mới để ý là mình đang trong tư thế rơi xuống đất.

Đại khái là cong mông lên, mặt hướng đất , mắt sưng lên, vì thế mà không cách nào mở được .

" Ào ào ào ào "

Có thứ gì đó rất nhỏ rơi vào người mình , nhiều vô cùng , cũng cực kỳ nhanh , nhưng uy lực rất nhỏ , mỗi khi chạm vào vết thương thì sẽ cảm thấy xót.

Thân thể không động đậy được, có cảm giác như bị bẻ thành bánh quai chèo.

Rốt cuộc là trải qua cái gì thì Mạc Phàm cũng không nhớ lắm , cũng sẽ không bao giờ đi con đường truyền tống nghịch lưu này nữa , suýt chút nữa thì mất cái mạng nhỏ này trong đó .

" Có ai không ? ".

" Có ai ở đó không , nơi này là trạm gác thứ tám có đúng không , tôi là đạo sư Mạc Diệc Phàm làm phi công rơi máy bay, nếu như có người thì làm phiền bôi cho tôi ít thuốc , bùn đất nơi này sao mà thối thế , mùi vị giống cứt chó ....".

Không có ai trả lời Mạc Phàm , chỉ có tiếng mưa rơi.

" Hô " .

Đột nhiên có tiếng hít thở bên cạnh Mạc Phàm truyền tới.

Mạc Phàm mừng rỡ trong lòng .

Cuối cùng cũng tìm thấy người , ông trời phù hộ, mỗi một đại hiệp khi rơi xuống vực đều tìm thấy một quyển võ lâm bí tịch cùng thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết, mà bản thân mình cũng cần người phụ một tay.

" Hống "

" Hống "

Người kia phát tiếng gầm nhẹ , cũng không biết tại sao âm thanh này vừa quen lại vừa xa lạ.

Mạc Phàm rất gian nan xoay đầu nhìn, nhìn thấy một đôi chân lớn đầy lông , chân to không xỏ giày nhìn qua như tảng đá , mà lông chân dày nhìn qua như một cái quần nâu đen dơ hỏng , một cái cốt phủ ngay bên eo, phía trên mặt còn dính máu đen, sau khi bị nước mưa giội rửa thì máu đen nhỏ từng giọt xuống chỗ sắc bén nhất.

Mạc Phàm trong lòng hồi hộp, lột da , thứ mình muốn là một người sống sờ sờ , có thể đỡ mình dậy , chứ không phải một tên sơn nhân bất kỳ lúc nào cũng sẽ dùng cốt phủ lấy mạng này.

Lẽ nào là báo ứng , bản thân mình diệt một sào huyệt của người ta, cuối cùng lại được hưởng đại lễ như vậy.

" Sơn nhân huynh ,mày đừng nhìn hiện tại tao không làm gì được, nhưng vẫn dùng được nhiều ma pháp, mày thức thời thì cút ra xa ngay cho tao, nếu không tao lột da mày chà xuống đất " Mạc Phàm hung hãn nói.

" Hống ".

" Hống hống "

Tựa hồ sơn nhân nghe hiểu Mạc Phàm nói, phát ra tiếng cười nhạo na ná tiếng lợn rừng kêu.

" Mày cười tao, niệm khí vi tiễn ".

Mạc Phàm tức giận, dùng không khí tạo ra một mũi tên , nước mưa rơi xuống , chỉ có mũi tên này là không , hiện ra đường viền rõ ràng.

" Xèo ".

Niệm khí tiễn cực tốc đâm vào sau gáy của sơn nhân, sơn nhân đang cười thì im luôn, khuôn mặt không dám tin nhìn không gian tiễn xuyên qua gáy bay ra ngoài .

" Ầm ".

Sơn nhân ngã xuống bên cạnh Mạc Phàm , máu tươi chảy ra , chảy về chỗ đầu Mạc Phàm không nhấc nổi lên.

" Tao đây cùng lắm là không cử động được , không có nghĩa là không dùng được ma pháp, đồ ngu " Mạc Phàm mắng.

Sơn nhân kia cũng chưa chết hẳn , trừng mắt nhìn Mạc Phàm , thời khắc cuối cùng lộ ra vẻ mặt quỷ dị.

Ngay khi Mạc Phàm còn khó hiểu biểu cảm của sơn nhân thì có nhiều tiếng bước chân từ tứ phía truyền tới, Mạc Phàm nhìn thấy những đôi chân trần đạp lên bùn đất lầy lội, từng tiếng hít thở cũng kéo tới.

Tình huống bất ngờ gì thế này.

Bản thân mình không truyền tống tới trạm gác thứ tám sao, làm sao lại vào hang ổ sơn nhân, cái đám này đang tụ họp hàng năm sao.

" Hiện tại tao xin lỗi mày thì còn kịp không? Sơn nhân huynh , huynh tỉnh lại đi " Mạc Phàm nói với khuôn mặt sơn nhân bên cạnh.

Một giây sau thì sơn nhân ngoẹo đầu, triệt để không còn sự sống, sợ là không cách nào trả lời câu hỏi của Mạc Phàm .

Mạc Phàm dở khóc dở cười, tại sao mình lại không sửa được cái tính nóng nảy này đây, cần gì bất động dùng ý niệm tiễn để xuyên qua đầu người ta chứ , không hề chú ý một thoáng tôn nghiêm của một yêu thú cấp chiến tướng.

Lắc đầu, Mạc Phàm quyết tâm từ nay trở về sau nhất định phải hoà thuận thì mới phát tài, dù cho là đối mặt với yêu ma .

Hả ? .

Có thể xoay chuyển đầu.

Có thể xoay chuyển là tốt rồi , như vậy có thể thao túng càng nhiều không khí, cũng có thể khoá chặt mục tiêu xung quanh.

Mẹ mày, lão tử mà phải hoà thuận thì mới phát tài được với chúng mày à .

Cỏn muốn mạng của tao thì trước tiên cho toàn bộ chúng mày khấu đầu bồi tội.

" Niệm khí , thiên tia vạn lũ " .

Mũi tên hiện rõ trong màn mưa , theo ánh mắt Mạc Phàm , đánh chính xác vào lũ sơn nhân ở xung quanh đang nhìn chằm chằm .

Nói khấu đầu bồi tội thì nhất định phải khấu đầu bồi tội, Mạc Phàm khống chế sạch , trực tiếp đưa mũi tên đóng vào xương bánh chè của những sơn nhân, nhìn thấy máu bắn tung toé ở chân sơn nhân, mấy sơn nhân cứ như gặp phải đại vương đi tuần sơn, tất cả đều quỳ trên mặt đất.

" Khấu đầu ".

Mũi tên dưới sự khống chế của Mạc Phàm bắt đầu lớn lên, nhìn qua như những cây mâu , trong nháy mắt những sơn nhân quỳ xuống , mâu tiễn xuyên qua đầu chúng nó cắm xuống mặt đất , đóng đầu sơn nhân xuống mặt đất .

Hai chân quỳ xuống , thân thể vì đầu cúi xuống mà cong lên , máu chảy xuôi hoà vào nước mưa , tất cả sơn nhân giống như tiêu bản cắm ở tư thế này, quay vài vòng xung quanh Mạc Phàm , cảnh kỳ dị nhất chính là Mạc Phàm như một vị quân vương khi thấy cảnh quỳ lạy này.

Mà khi Mạc Phàm rơi xuống đất cũng chính là tư thế này.

" Có người hay không ".

" Đến dìu tôi với ".

" Chết tiệt , nơi này là đâu....có tiểu yêu tinh trong ngọn núi này không, lại đây đỡ một tay, ta muốn cứu thế giới nhưng không thể lãng phí thời gian ở chỗ này được ".

Mùi máu tanh tràn ngập, rất dễ đưa tới một đoàn yêu thú dã man.

Xương cốt Mạc Phàm vẫn chưa khôi phục, chỉ có thể cùng đám sơn nhân tiêu bản này hành lễ xung quanh.

Bọn yêu thú bị hấp dẫn cũng hiểu quy củ , chúng nó gặm thi thể sơn nhân, Mạc Phàm nhỏ như này không đáng để gặm, đại khái ý thức được nhân loại có tư thế kỳ lạ này không dễ chọc .

Bạn đang đọc [Dịch] Toàn Chức Pháp Sư của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xSnowball
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.