Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỳ Mà Đi Lên

Phiên bản Dịch · 1662 chữ

Trans : xSnowballx

Hai loại hiệu quả tinh văn rất trực quan, lực hủy diệt cùng sức phòng ngự tăng lên diện rộng .

Mạc Phàm rất hài lòng .

Mặc dù không có năng lực khép lại vết thương nhanh chóng cùng mọc lại thân thể của thư lang vương, có được chước văn hủy diệt cùng tinh nghị song văn cũng đủ để lão lang nghiền ép tất cả sinh vật dưới cấp quân chủ .

Đương nhiên lão lang không phải chỉ có mỗi bản lĩnh như này.

Quân chủ là một loại lột xác rất lớn, đoán chừng ngay cả lão lang còn chưa biết được thân thể mới này có bản lĩnh gì , cần một ít thời gian đi tìm hiểu.

" Trước triên ngươi cứ về triệu hoán vị diện đi, duy trì trạng thái , hẳn là không lâu nữa thì sẽ để ngươi lên sàn " Mạc Phàm nói lão lang .

" Gào gừ " lão lang hưng phấn kích động .

Đại khái nó không nghĩ sẽ có một ngày thành công làm quân chủ .

Sinh vật mạnh mẽ trong triệu hoán vị diện rất nhiều , cấp thống lĩnh cũng cong đuôi chạy như chó , hoàn toàn không dám làm càn ở một mảnh ranh giới bao la, gặp phải ngang ngược, nói bị ăn thì sẽ bị ăn .

Nhưng sau khi hoá thân làm quân chủ, những kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn mạnh mẽ dã man kia, khẳng định không dám khiêu khích dễ dàng cùng tranh cướp địa bàn.

Rốt cuộc có thể sống có tôn nghiêm , cũng có được địa bàn thuộc về mình , không cần lo lắng sợ hãi,không cần bởi vì lãnh địa bị đoạt mà chạy trốn .

Mạc Phàm biết lão lang có tranh cướp địa bàn, để cho bộ hạ được sống yên ổn, vì thế mà gần đây căn dặn lão lang không có cần thiết hành động quá lớn .

Đi Mục thị , không tránh được một hồi ác chiến .

Mạc Phàm cần lão lang mười phần năng lực tác chiến .

Đương nhiên là lão lang hiểu, đơn giản là biết điều một ít thời gian , đã ẩn nhẫn lâu như vậy rồi.

Nhưng trong triệu hoán vị diện có không ít những kình địch đều là cấp kỳ thống lĩnh, chúng nó có huyết thống cao hơn nên đều chèn ép ức hiếp lão lang , nếu như gần đây chúng nó còn muốn tìm tới cái chết , vậy thì không trách lão lang được rồi.

...

...

Mạc Phàm bước ra phòng tu luyện.

Vốn tưởng là Mục Ninh Tuyết sẽ đợi mình đi cùng , nhưng không nghĩ tới Mục Ninh Tuyết đã tới núi Mục Bàng .

...

...

Mục thị thế tộc vẫn luôn ở Đế Đô, bọn họ không chỉ nắm giữ Băng hệ cổ lão, mà còn từng có một pháp sư Băng hệ cấm chú .

Một siêu giai chống đỡ được một thế gia , vậy một cấm chú có thể làm phồn vinh mấy đời thế tộc.

Căn cứ theo công ước của hiệp hội ma pháp, pháp sư cấm chú không được tham gia chuyện thế tục.

Vì thế kẻ địch của Mục Ninh Tuyết không phải là cấm chú tôn chủ của Mục thị , mà là các thành viên không lồ phức tạp trong tộc cực kỳ lãnh khốc hủ hoá dựa vào tôn chủ Băng hệ.

Bọn họ khống chế tất cả , bao gồm cả vận mệnh của một người.

...

Rõ ràng là thanh minh ấm áp vừa qua , nhưng toàn bộ núi Mục Bàng lại hoàn toàn không phù hợp với toàn bộ Đế Đô, bao phủ trong lớp áo bạc, hoàn toàn là cảnh tượng tuyết rơi dày đặc sau một đêm.

Chỗ rừng tuyết cao to, có mấy toà cổ lâu hiện ra một góc mái hiên, dưới vô số trang phục bông tuyết màu trắng bạc , tô điểm thêm cao quý thần thánh .

Bước lên bậc thang phủ tuyết hướng về sơn đạo, Mục Ninh Tuyết xưa nay không ngồi xe đi con đường ngoằn ngoèo tới cổ lâu của Mục thị, mà là theo những bậc thang này mà lên núi .

Mỗi lần đi cầu thang lên núi , cảm nhận xung quanh đều là một năm bốn mùa tuyết trắng như tranh, cả người cũng sẽ trút hết xuống , dù cho tu luyện cả ngày mệt mỏi cũng sẽ tùy ý tiêu trừ.

Giống như là người thích ngâm bồn tắm nước nóng sau một ngày làm việc bận rộn.

Mục Ninh Tuyết lại thích đi dọc theo những bậc thang không có người qua lại này, trong những năm thanh xuân ở Mục thị thế tộc thì Mục Ninh Tuyết thường làm như vậy.

Đối với Mục Ninh Tuyết thì đây là một ngôi nhà khác .

Mục Ninh Tuyết bước sang tuổi 13 đã đánh mất thứ gọi là " tâm tư thiếu nữ " , một lòng chuyên tâm vào tu luyện, mặc cho tu luyện khô khan làm sao, mặc cho thế giới bên ngoài đặc sắc như nào, trái tim Mục Ninh Tuyết như băng tuyết , kiên nghị mà lại đơn độc.

Vốn tưởng rằng ở đây sẽ nhận được sự tôn trọng cùng báo đáp, nhưng Mục Ninh Tuyết chắc chắn là không nghĩ tới bản thân mình là một con rối bị Mục thị thế tộc điều khiển.

Khi mình không có giá trị thì có thể vứt bỏ đi như rác.

Gần 10 năm.

Gần 10 năm Mục Ninh Tuyết nghe theo ý chí cường giả của Mục thị.

Có thể nói là đem hết tất cả mọi thứ, bao gồm cả linh hồn đều hiến tế cho Mục thị " vĩ đại huy hoàng ".

Đến cuối cùng lại không đáng một đồng .

Bọn họ tạo nên mình.

Rồi lại muốn hủy diệt mình ?.

Thật đơn giản như bọn họ kỳ vọng sao.

....

Đi tới sơn đạo không có một bóng người.

Trong thời đại mà xe cộ đi lại thuận tiện thì làm gì còn ai đi lên những bậc thang tĩnh tâm do tổ tiên để lại.

Mục Ninh Tuyết đi tới lúc trước, là trút bỏ đi tất cả.

Nhưng hiện tại mỗi bậc thang lại là một đoạn hồi ức , làm cho phẫn nộ không ngừng dâng lên.

" Haha , biết ngay cô sẽ đi đường này mà " một âm thanh trào phúng vang lên.

Chỗ cao nhất có một giàn cửa bằng băng .

Có một cô gái đứng đó , mặc một bộ trường bào cực kỳ hào hoa phú quý , vạt áo trường bào như muốn buông xuống đất , lông cáo trắng như tuyết tinh mỹ quấn trên cổ , hiển lộ ra yêu kiều.

" Không biết tại sao trước sau cô đều giả vờ làm ra dáng vẻ rất độc lập kiên cường , cuối cùng lại không phải là dựa vào dã nam nhân sao ".

" Chỉ tiếc là người mà cô dựa vào so với Mục thị chúng tôi, trước sau cũng chỉ là con chó điên biết cắn người, tồn tại của bọn tôi đã như là rồng , muốn cắn chết hắn cũng là chuyện dễ dàng ".

Mục Đình Dĩnh dựa vào khung băng đằng từ trên cao nhìn xuống , hai con mắt hẹp dài nhìn Mục Ninh Tuyết bước bậc thang lên núi .

Mục Ninh Tuyết đã búi mái tóc tuyết bạc hoàn mỹ xứng đối cùng cảnh tuyết rơi bốn phía .

Thân mặc áo xanh đen bó sát người, bên ngoài mặc một áo khoác mộc mạc đơn giản, khăn quàng cổ màu đỏ tươi chính là sắc thái tô điểm duy nhất , lập tức soi rọi dung mạo hoàn mỹ..

Mục Đình Dĩnh chỉ cần thấy Mục Ninh Tuyết thôi cũng đã rất tức giận rồi.

Thời gian rất lâu Mục Đình Dĩnh cũng không biết nguyên nhân , nhưng dần dần Mục Đình Dĩnh cũng đã hiểu rõ.

Bất kể là người bên cạnh mang đến trang sức ,mỹ phẩm có đắt giá bao nhiêu, bất luận là mời được nhà thiể kế cao minh bao nhiêu, có vẽ mi hay không, đứng chung một chỗ với Mục Ninh Tuyết áo trắng, thì ánh mắt của cánh đàn ông đều nhìn Mục Ninh Tuyết.

Vốn có bộ da đẹp không có nghĩa là có tất cả , trên thế giới vốn không phải chỉ có một hai người yêu mỹ giống Mục Ninh Tuyết , mà để Mục Đình Dĩnh không cách nào tiếp thu được chính là tu vi Mục Ninh Tuyết còn nghiền ép mình .

Tốt xấu thắng được một hạng.

Mà Mục Đình Dĩnh lại không thắng được hạng nào.

Mà thứ làm nổ tung tất cả nội tâm của Mục Đình Dĩnh, đó là Mục Ninh Tuyết từ đầu đến cuối không để Mục Đình Dĩnh vào mắt.

Vì thế thấy được Mục Ninh Tuyết , một khi tiếp xúc con mắt Mục Ninh Tuyết , lửa giận của Mục Đình Dĩnh tùy ý bao trùm nội tâm, hận không thể xé người trước mặt này ra.

" Cha của tôi đâu ? " Lời của Mục Ninh Tuyết lạnh lẽo giống như con mắt vậy.

" Cô muốn biết thì dùng đầu gối đi hết những bậc thang này đi " Mục Đình Dĩnh cười khẩy nói.

Dùng đầu gối leo bậc thang .

Nói trắng ra là quỳ.

Hơn nữa lúc quỳ không cách nào nâng lên , nhất định phải dùng hai tay chống đỡ mới lên bậc thang cao hơn, sau đó chống đỡ toàn thân thể .

Nếu như Mục Ninh Tuyết dùng tư thế " quỳ " thấp kém khuất nhục như vậy mà đi tới, Mục Đình Dĩnh nhất định sẽ cười không ngậm được mồm .

Bạn đang đọc [Dịch] Toàn Chức Pháp Sư của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xSnowball
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.