Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Còn Có Thể Lớn

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Trans : xSnowballx

Vớt người từ trong nước , Mạc Phàm thấy thanh niên này đã ngất đi.

Cẩn thận đối chiếu ngũ quan của người này với người mà người ủy thác muốn tìm, Mạc Phàm phát hiện giữa hai hai người thật sự có vài nét tương đồng .

Cái này buồn nôn ghê.

Loại cặn bã này Mạc Phàm rất tình nguyện ném xuống sông cho cá mập xơi, nhưng mà cái tên này lại có bối cảnh ghê gớm, bỏ ra số tiền lớn cùng điểm thợ săn cống hiến rất lớn để cứu lấy mạng chó của tên này.

Quên đi, tạm thời giữ lại mạng sống của tên này, chờ sau khi trao trả , đột nhiên cho nổ chết ở nơi nào đó là được.

" Không mở mắt ra là tôi cắt cổ tay đấy " Mạc Phàm nói.

" Đừng , đừng mà " thanh niên gầy trơ xương lập tức tỉnh lại.

" Đừng có chơi trò gian trước mặt tôi, tôi đến thành phố Lan Dương này tìm vài thứ , tiện tay nhận một ủy thác đưa cậu ra ngoài. Đương nhiên nếu như tôi phát hiện cậu gây trở ngại cho tôi, tôi cũng không thiếu tiền cùng điểm thợ săn cống hiến đâu, có biết chưa? " Mạc Phàm không cho hạng người tham sống sợ chết như này sắc mặt tốt.

Vốn là ở thành phố Lan Dương tàn khốc như vậy, nhìn thấy một người đáng thương thì Mạc Phàm vẫn sẽ ra tay cứu giúp, ai biết người này lại mang tới tình cảnh như vậy.

" Tuyệt đối không như vậy, tuyệt đối không như vậy, là tôi có mắt không tròng , không biết đại sư tới đây giúp ...xin anh hãy tin tưởng tôi, thực sự tôi không còn cách nào nên mới đưa ra hạ sách này ".

" Cậu tên gì ? " Mạc Phàm hỏi .

" Tên tiếng Trung của tôi là Quan Tống Địch , còn trên quốc tế là ....".

" Được rồi , tôi không có hứng thú nghe cái tên khác của cậu " Mạc Phàm khoát tay nói .

"Bây giờ chúng ta rời khỏi đây luôn sao, nhưng mà mỗi hướng trong thành phố này đều có một sa nhân cự thú có khứu giác rất nhạy bén, không có sinh vật gì trốn thoát được ánh mắt của bọn nó....không đúng , không đúng , anh làm cách nào đi vào, làm sao anh tránh được cảm nhận của những sa nhân cự thú đó " Quan Tống Địch mừng rỡ như điên nói.

Nếu đối phương không bị bắt sống như mình tới đây, hơn nữa còn là thợ săn nhận ủy thác , vậy nói rõ đối phương đã né tránh cảm nhận của sa nhân cự thú mà đi vào thành phố này.

Có thể tránh được cảm nhận của sa nhân cự thú , vậy có hi vọng sống sót rời khỏi thành phố Lan Dương này.

Phải biết Quan Tống Địch đã ở trong thành phố này được hơn một tháng , người lưu vong bị vứt bỏ trong thành phố này ban đầu có tới mấy trăm người, còn là những ma pháp sư có tu vi không thấp.

Nhưng hiện tại chân chính sống sót không còn bao nhiêu người, hơn nữa trong một tháng vừa qua, liên tục có một ít người mới bị ném vào, phảng phất như là đang chơi trò chơi trốn giết .

Quan Tống Địch hơn một nay đều ở đây, hoàn toàn bị dằn vặt như ở địa ngục.

Thậm chí còn không được chợp mắt tử tế, vừa nghĩ tới lúc ngủ bị những sa nhân thích ăn tươi nuốt sống kéo ra ngoài, tinh thần khi nào cũng trong trạng thái căng thẳng .

Tình trạng như vậy kéo dài thì mọi người sẽ trở thành người điên.

Quan Tống Địch muốn rời khỏi nơi này , cực kỳ muốn rời khỏi nơi này.

" Hiện tại đưa tôi đi, rôi sẽ bảo người trong tộc trả anh số tiền gấp năm lần , không , gấp mười lần , hai mươi lần "Quân Tống Địch nói .

" Cậu cắt tay tôi, món nợ này cậu có thể suy nghĩ thật kỹ là dùng bao nhiêu tiền để bồi thường . Nhưng tôi còn có việc quan trọng hơn cái mạng của cậu, cậu có thể tiếp tục ẩn núp, chờ tôi xử lý xong việc thì sẽ tìm tới cậu , đưa cậu ra ngoài " Mạc Phàm ngoáy tai, dáng vẻ hoàn toàn không để ý tới tiền ,tuy rằng trước sau đều là quỷ nghèo.

" Không muốn, tôi hiện tại còn không đối phó được một sa nhân nào " Quân Tống Địch thất kinh nói.

.....

.....

Đây là một con cừu béo mà Linh Linh đặc biệt giao cho.

Mạc Phàm không còn cách nào ngoài mang theo tên cặn bã này bên người.

Một lần nữa trở lại cao lầu nội thành, Mạc Phàm tìm kiếm xung quanh xí nghiệp này một vòng , cuối cùng không phát hiện được thứ gì .

Bản thân là một biểu tượng , trừ khi là trực tiếp xem qua tài liệu phát triển công ty, nếu không thực sự quá khó tìm manh mối.

Bất đắc dĩ, Mạc Phàm không gì tốt hơn tìm những người khác để hội hợp, xem bọn họ có tìm được manh mối giá trị nào không .

Cũng còn may một chuyến tới đây không thiệt , trực tiếp tìm được súc sinh trong ủy thác tìm người .

" Lão Triệu ở gần , đi qua chỗ đó thôi " Mạc Phàm nói .

Thêm một người , kỳ thực không tiện chút nào, Mạc Phàm mang theo thứ này cần lợi dụng kiến trúc , tường cao, nếu chỉ có một mình , Mạc Phàm đã dùng độn ảnh trực tiếp tới những chỗ tối trong nhà lầu , nhanh chóng qua lại nhưng thường .

...

Từng bãi máu.

Triệu Mãn Duyên ngồi trên xe buýt bỏ đi, vẻ mặt phiền muộn nhìn triệu hoán thú bảo bảo mà mình vừa có được.

Triệu hoán thú bảo bảo của người khác sau khi ký khế ước , sẽ mau chóng về nhà cung dưỡng ăn ngon, sau đó nghĩ tất cả cách để nhanh chóng trưởng thành, sau khi tới kỳ trưởng thành, có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Còn của Triệu Mãn Duyên thì không giống lắm.

Từ khi nó nở cho tới bây giờ mới hơn ba tiếng .

Triệu Mãn Duyên không đếm được là nó đã ăn bao nhiêu sa nhân, sa nhân bình thường , thiết mực sa nhân cấp thống lĩnh, nói chung không biết trước đó nó phát ra tín hiệu kỳ lạ gì đó , lại dẫn dụ được sa nhân xung quanh tới đây.

Những sa nhân kia hơn một nửa đều cho rằng có tích mâu hùng trư đang đợi , ai biết vùa rẽ vào khách sạn hình chữ U, có một tiểu quái vật ăn chưa no đang đợi.

Cửa khách sạn rất rộng, ước chừng , ước chừng có ba tầng mang phong cách cổ điển làm tường , vườn cây nhỏ trước khách sạn, bên cạnh còn có bãi đậu .

Mạc Phàm mang theo Quan Tống Địch đi về phía này.

Thấy Triệu Mãn Duyên ngồi trên nóc xe buýt .

Thực tế là Mạc Phàm đi theo một sa nhân khác tới đây , nhưng sa nhân tộc bi thảm nàu đang bị một con cá lớn toàn thân màu xanh bạc kỳ quái, có thể nổi trên không trung , đang gặm còn nửa đoạn.

" Tình huống gì vậy ? " Mạc Phàm nhìn vào vườn cây , thấy trong đó toàn là xương .

Vừa nhìn là có cảm giác như là buffet, trong mâm xương xếp chồng lên cao, trong vườn đầy thi thể sa nhân cùng tích mâu hùng trư.

" Tớ cũng không biết , nó có thể ăn, tớ cảm giác được nó có thể ăn hết toàn bộ sa nhân trong thành phố này " Triệu Mãn Duyên làm vẻ mặt đau khổ nói.

Ăn liên tục , hơn nữa cứ ăn xong thì thân thể lại lớn.

Hiện tại đã không còn gọi là bảo bảo nữa rồi, chính là một con cá voi xanh bạc trôi nổi.

Nếu không phải Triệu Mãn Duyên dùng ẩn kính kết giới Quang hệ, cái tên này đã bị sa nhân cự thú trên bầu trời phát hiện.

Hiện tại Triệu Mãn Duyên có thể khẳng định một điều chính là con hàng này không phải sa nhân cự thú bảo bảo.

Nó là một loài khác , hơn nữa nó muốn ăn những sa nhân cự thú bay tới bay lui trên trời , giống như sa nhân cự thú mới làm nó no bụng, sau khi ăn hết mới hoàn toàn tiến hoá.

" Cậu còn có thể ký khế ước , cha cậu đúng là cho cậu không ít thứ " Mạc Phàm nói.

" Xin ngươi đừng ăn nữa , bọn ta còn chuyện đứng đắn khác muốn làm ..." Triệu Mãn Duyên dở khóc dở cười nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Toàn Chức Pháp Sư của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xSnowball
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.