Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Trước Mặt

Phiên bản Dịch · 1502 chữ

Trans : xSnowballx

Giương cung bạt kiếm, Diệp Tâm Hạ đối với cục diện như thế cũng không có ý ngăn lại, mãi tới khi đại thiên sứ Remirel từ một bên đi ra , ho một tiếng .

" Nếu muốn tới thăm, tại sao lại không dựa theo quy củ tới thăm? " Remiel đi tới , khoát tay với những thánh ảnh cùng thánh tài giả , ra hiệu thu hồi địch ý không cần thiết .

" Ta không đáng được Thánh thành tín nhiệm? " Diệp Tâm Hạ nở nụ cười , nói.

" Haha , chúng tôi làm sao mà không tin cô, đi thôi, ta vẫn sẽ ở bên cạnh cô, những kỵ sĩ của cô cũng không cần lo lắng tới an nguy của cô, đại thiên sứ như ta bảo vệ thần nữ , hắc ám vương có đến cũng đừng hòng làm tổn thương tới vị thần nữ cao quý của các ngươi " đại thiên sứ Remiel làm một tư thế xin mời.

" Waris , cô ở lại đây với những người khác ở lại đây " .

" Ừm " Waris gật đầu.

" Bệ hạ, thần muốn đi gặp người bạn cũ của mình " điện chủ Hải Long mở miệng nói .

" Được ".

...

Đại thiên sứ Remiel đưa Diệp Tâm Hạ tới sân cỏ dại, bên trong che kín kết giới cực kỳ nguy hiểm , nếu không có thiên sứ Thánh thành ở đây thì rất dễ gợi ra lực hủy diệt vượt xa cấm chú .

Diệp Tâm Hạ đi theo Remiel, xuyên qua đường nhỏ dài, rốt cuộc thấy được một người nằm đờ ra trong sân mọc cỏ dại , đó là Mạc Phàm, trên miệng còn ngậm một cọng cỏ lau, hay tay đặt sau gáy, đôi mắt nâu đen đang nhìn lên bầu trời.

Bác thành có nhiều sườn núi um tùm hoa cỏ , lúc không biết đi tới chỗ nào tìm Mạc Phàm , Diệp Tâm Hạ chỉ cần đi thẳng theo đường cũ , đến nơi có bậc thang đá cũ , hướng về sườn núi gọi một tiếng , chẳng mấy chốc sẽ có một cái đầu từ chỗ cao thò ra , sau đó Mạc Phàm sẽ nhanh chóng đi xuống, ôm mình , còn chiếc xe lăn vẫn ở lại bậc thang .

Đó là một mảnh tịnh thổ nho nhỏ .

Rất nhiều lúc Mạc Phàm sẽ như này nằm trong bụi cỏ , không sợ côn trùng cũng không sợ muỗi, không chỉ là đờ ở chỗ đó , khi có người thì nói liên tục , đều là một ít chuyện ảo tưởng không đâu vào đâu, nhưng làm người ta có cảm giác chân thực.

" Anh Mạc Phàm ".

Diệp Tâm Hạ đi về phía cỏ dại, tới chỗ Mạc Phàm nằm.

Mạc Phàm nghiêng đầu, khi phát hiện người tới là Diệp Tâm Hạ, khuôn mặt tẻ nhạt kia nhất thời tràn ngập vẻ vui mừng.

Mạc Phàm từ mặt đất nảy lên, ôm Diệp Tâm Hạ một cái, khả năng còn cảm thấy chưa đủ thể hiện nỗi nhớ, Mạc Phàm ôm Diệp Tâm Hạ cố ý xoay vài vòng .

Đại thiên sứ Remiel ở một bên nhất thời bị nhét cơm chó đầy mồm, muốn quay mặt đi chỗ khác không để ý tới hai người trẻ tuổi thân mật , nhưng cân nhắc tới Mạc Phàm hiện tại là trọng phạm, không thể cho có một cơ hội chạy trốn,Remiel không thể không nhìn bọn họ.

Thánh ảnh Brook cũng ở đó , ánh mắt có vẻ đặc biệt kỳ quái.

Mạc Phàm lúc này làm sao để ý tới cảm nhận của những người kia , hôn nhẹ, ôm lấy, dù chỉ trong thoáng chốc , Mạc Phàm muốn phá bỏ gông xiềng trên thân muốn làm thịt mấy con chó Thánh thành này, mang theo Tâm Hạ tới nơi không ai tìm được, không tu không tao sinh hoạt.

" Em có thể tự bước đi ? " Mạc Phàm đi một vòng quanh Diệp Tâm Hạ , tỉ mỉ đánh giá .

Diệp Tâm Hạ có chút thẹn thùng, dù sao nào có ai để mình đứng tại chỗ, sau đó như từ nhiều góc độ thưởng thức như một món đồ, xem xét từng khoảng cách khác nhau.

Nhưng Diệp Tâm Hạ vẫn nghe theo, dù trong sân vẫn có hai người theo dõi, Diệp Tâm Hạ cũng dừng lại theo Mạc Phàm nói.

" Ừm , thần hồn không còn là gánh nặng, có thể ...." Diệp Tâm Hạ trả lời Mạc Phàm, cũng không biết vì sao trong lòng đột nhiên chua xót .

Thật vất vả.

Thật vất vả cất bước như thường .

Chuyện thứ nhất mà Diệp Tâm Hạ muốn làm đó chính là cùng tản bộ với Mạc Phàm , đi trên đường phố huyên náo cũng được, đi trên đường mòn u tĩnh, lại như những đôi tình nhân khác tay trong tay, chầm chậm bước đi.

Nhưng mà chuyện như vậy đã biến thành một hy vọng xa vời .

Mạc Phàm bị giam ở Thánh thành.

Bị những nhân loại mạnh nhất trên thế giới giam giữ ,giả như thẩm lý không thuận lợi thì rất khả năng cả đời này Diệp Tâm Hạ không còn cơ hội nào nữa .

Nên làm gì chịu đựng, trong lòng Diệp Tâm Hạ thì Mạc Phàm vẫn luôn không thể thay thế được.

" Sao vậy? " Làm sao mà Mạc Phàm không thấy được tâm tình của Diệp Tâm Hạ, mi mắt Diệp Tâm Hạ thoáng buông xuống , Mạc Phàm biết Diệp Tâm Hạ đang vì chuyện nào đó mà thương cảm .

" Không ....không làm sao cả " Diệp Tâm Hạ không dám nói ra khỏi miệng, chỉ dùng một nụ cười che đi tâm sự của bản thân.

Mạc Phàm nhìn Diệp Tâm Hạ.

Không thể không nói những năm qua Diệp Tâm Hạ thay đổi rất nhiều, tâm tình có thể giấu đi, dù cho nội tâm mất mát rất thương tâm cũng có thể trong nháy mắt dùng nụ cười tự nhiên xoá đi, theo người khác có lẽ chỉ là phân tâm.

Nhưng Mạc Phàm hiểu rất rõ Diệp Tâm Hạ, Mạc Phàm biết tất cả những cử chỉ quen thuộc, thường là từ nhỏ dưỡng thành, nhỏ bé tới mức chỉ có người thân mới có thể phát hiện.

" Không cần lo lắng cho anh, anh nói chính là sự thật " Mạc Phàm xoa tóc Tâm Hạ .

" Ừm , em không lo lắng " Diệp Tâm Hạ gật đầu .

Diệp Tâm Hạ không còn vì chuyện nào đó mà lo lắng , thương cảm.

Biết lo lắng , khổ sở cũng không có chút ý nghĩa nào.

Có một số việc cần liều tranh cướp, nói ví dụ như là người trước mắt .

Diệp Tâm Hạ có bao nhiêu chí thân ghê gớm, mỗi một người đều là cả thế gian nghe tên, nhưng trên người bọn họ không cảm giác được từng tia nhiệt độ tình thân .

Diệp Tâm Hạ chỉ nhớ khi mình trốn trong tủ lạnh, là Mạc Phàm xuyên qua Bác thành dùng thân nhiệt bản thân ôm thân thể mình lạnh lẽo.

Diệp Tâm Hạ chỉ nhớ rõ mình trong vực sâu tử vong , Mạc Phàm cùng Tiểu Viêm Cơ dù cháy hết ngọn lửa sinh mệnh cũng không buông tay rời mình đi.

" Anh Mạc Phàm , từ trước tới nay đều là anh bảo vệ em, lần này hãy để em bảo vệ anh , dù như nào em cũng sẽ không để Thánh thành tổn thương anh được " Diệp Tâm Hạ nói trong lòng .

Diệp Tâm Hạ không nói với Mạc Phàm , mà đang tự nhủ.

Diệp Tâm Hạ tuyệt đối không cho phép bất luận người nào trên thế giới cướp đi tự do của Mạc Phàm, cướp đoạt tính mạng, cướp đoạt linh hồn.

Dù cho là Thánh thành.

...

Dù cho ngàn vạn không muốn nhưng Diệp Tâm Hạ vẫn dựa theo quy định rời khỏi sân cỏ dại giam giữ Mạc Phàm.

Thánh ảnh Brook hộ tống Diệp Tâm Hạ trở lại đại sảnh, đại thiên sứ Remiel kiểm tra toàn thân Mạc Phàm , phòng ngừa Diệp Tâm Hạ đưa cho Mạc Phàm một ít đồ có thể trợ giúp chạy trốn .

Brook bước đi rất chậm, con mắt nhìn dáng người thướt tha của Diệp Tâm Hạ.

Không thể không thừa nhận là Brook có chút đố kỵ với tên tù nhân kia.

Rất khó có thể tưởng tượng vênh váo hung hăng trước đó , khí tràng thần nữ cường đại nhấn toàn bộ thánh tài giả cùng thánh ảnh ở Thánh điện , lại ở trước mặt tên tù nhân chết tiệt này nhu tình như nước , dịu dàng ngoan ngoãn như vậy .

Bạn đang đọc [Dịch] Toàn Chức Pháp Sư của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xSnowball
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.