Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc chiếm

Phiên bản Dịch · 1609 chữ

Edit: Xi

Beta: Dừa

Hơn nữa Hỗn Nguyên Tông còn có ba vị cao thủ Nguyên Anh trấn thủ, chỉ dựa vào thực lực của bọn họ hiện tại, vĩnh viễn không phải là đối thủ của bọn chúng.

Thấy Dạ Trầm Uyên vẫn còn ngây ngẩn, Nguyên Sơ nghiêm túc nói bên tai trái hắn:

"Yên tâm đi, sẽ có cách, ta chắc chắn." Lời này, nàng thật sự không nói láo.

Dạ Trầm Uyên vẫn im lặng, chỉ là ôm nàng càng chặt hơn.

Được Nguyên Sơ ôm trong ngực, tâm trạng hắn hiển nhiên đã khá hơn nhiều, lại thêm việc bị thương quá nặng, hắn ôm lấy Nguyên Sơ, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, lão Lệ mới hóa thành một làn khói đen bay ra từ giữa hai đầu lông mày của hắn, sau đó nhìn hắn mà than thở:

"Ây da, Tiểu Uyên mới nhỏ như vậy đã trải qua những chuyện này, thật sự khổ cho hắn."

Lão nhìn Dạ Trầm Uyên lớn đến từng này, cả ngày chỉ làm bạn với lò luyện đan, thỉnh thoảng đi nhìn lén sư tỷ một chút, cuộc sống vừa đơn giản vừa phong phú, nào hay trong lòng hắn nhiều tâm sự như vậy?

Nguyên Sơ đỡ lấy Dạ Trầm Uyên đang ngủ say, thở dài.

Đời trước nàng chỉ thấy Dạ Trầm Uyên là kẻ ngạo mạn, là kẻ lợi hại, mạnh đến lật trời, lại không ngờ rằng cho dù là khi hắn còn bé hay là đã là thiếu niên, đều có nhiều phiền não như vậy.

Nguyên Sơ nói: "Vậy lão nói thử xem, trước đây khi chưa gặp ta, Dạ Trầm Uyên hắn.. Có cuộc sống như nào?"

Mặc dù nàng cũng đoán được đại khái, nhưng lúc này, nàng muốn hiểu rõ hơn quá khứ của Dạ Trầm Uyên.

Lão Lệ cũng không từ chối, liền nói đến Dạ Trầm Uyên khi còn bé:

"Thật ra thì Tiểu Uyên mới năm tuổi đã mở được Thiên Châu, chẳng qua là khi đó, nó không có chút linh khí nào, ta cũng vừa mới thức tỉnh, cho nên hắn không hề biết tồn tại." Lão Lệ nhớ đến ngày hôm đó liền muốn mắng chửi: "Đám Dạ gia đó thật không phải là người, không biết tại sao, bọn họ lúc nào cũng khi dễ hắn, nếu hắn dám phản kháng, sẽ bị bỏ đói mấy ngày, tiểu cô cô Dạ Thiên Âm gì đó của hắn cũng bị liên lụy theo.. Có một lần Tiểu Uyên đói quá nên phải làm việc xấu, đi vào nhà bếp trộm thức ăn, đó là lần đầu tiên nó trộm đồ, nội tâm giằng xé rất lâu, trốn trong tủ bếp cả một buổi chiều, mới dám trộm đi một cái màn thầu dưới mắt lũ người hầu."

"Lúc ấy ta cảm nhận được nó rất đói bụng, một cái màn thầu sao có thể đủ no? Hình như nó cũng cảm thấy không đủ, nên vẫn chưa ăn."

"Tại sao lại không ăn?" Nguyên Sơ cau mày hỏi.

Lão Lệ thở dài nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó, ta thấy nó đưa màn thầu cho Dạ Thiên Âm, sau đó lần đầu tiên trong đời nó nói láo, nói nó đã ăn rồi."

"Dạ Thiên Âm cũng không nghĩ tới chuyện Dạ Trầm Uyên sẽ nói láo, lại thêm nàng cũng đang rất đói, liền ăn màn thầu luôn, sau đó, Tiểu Uyên đói không ngủ được, chạy ra ăn hoa cỏ ngoài sân."

Lão Lệ nói đến đây, cười cười: "Sau này ta có hỏi thằng bé chuyện đó, còn hỏi nó hoa cỏ có vị gì, dẫu sao khi còn bé Tiểu Uyên nhiều lần bị bỏ đói, ăn hoa cỏ cũng không phải chỉ một hai lần. Ai ngờ tiểu tử ngốc này lại nói, lúc ấy quá đói, vốn là hoa cỏ có vị đắng cũng có thể cảm nhận được vị ngọt, còn nói, chỉ có cánh hoa hướng dương là ăn ngon nhất, chỉ là hắn không thể lấy cho cô cô ăn, bởi vì nếu cô cô biết hắn vì người mà ăn thứ này lót dạ, chắc chắn sẽ khóc."

Nguyên Sơ nghe những lời này, mắt đỏ lên.

Hắn rõ ràng có địa vị đáng được tôn sùng, nhưng ở trong tộc ngay cả súc sinh cũng không bằng, những câu chuyện này, hắn chưa từng kể cho nàng!

Lão Lệ kể rất nhiều chuyện, cuối cùng nói: "Tiểu Uyên từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, hắn biết bởi vì hắn, mà làm liên lụy tới những người bên cạnh, cho nên bất kể là mẫu thân hay cô cô hắn, hắn đều rất cố gắng không để cho cuộc sống hai người họ thêm rối loạn. Hơn nữa, cho dù nói là hai người họ đang chăm sóc cho hắn, nhưng thực ra, thân thể hai người yếu ớt, lại không có linh lực, là Tiểu Uyên chăm sóc hai người họ nhiều hơn mới đúng! Có lẽ trong lòng hắn, họ không làm được cái gì cũng không sao, chỉ cần họ nguyện ý ở bên hắn, hắn cũng đã thấy rất cảm kích rồi chăng? Cho nên mặc dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, nó vẫn nhớ đến họ."

Lão Lệ vừa dứt lời, nhìn gò má Dạ Trầm Uyên đang ngủ say, than nhẹ:

"Đứa nhỏ này quá coi trọng tình cảm, bởi vì từ nhỏ đến lớn, nó có được quá ít, lại mất đi quá nhiều, cho nên mới tạo thành tính cách hiện giờ, một khi lấy được, có chết cũng không muốn buông."

Lão Lệ nói, thực ra là Dạ Trầm Uyên một lòng muốn bái nàng làm sư phụ, hắn đối với nàng, không chỉ là chết không muốn buông, mà còn là không muốn chia sẻ cho ai sao?

Nguyên Sơ dùng sức vỗ lên mặt mình một cái.

Nhưng ánh mắt đỏ đỏ này lại bán đứng nàng, đáng ghét! Tại sao đột nhiên nàng lại muốn đốt cháy cả Dạ gia nhỉ?

Hơn nữa nếu khi xưa Dạ Trầm Uyên lớn lên bên nàng thì tốt rồi, nàng sẽ không để cho Dạ Trầm Uyên mới bé xíu đã phải chịu khổ cực!

"Quyết định rồi! Ta phải giúp hắn cứu nữ nhân kia!" Trong lòng Nguyên Sơ đột nhiên nổi lên hung tâm tráng chí!

Nàng biết rõ cốt truyện là người phụ nữ kia sẽ chết, hơn nữa còn là chết thảm trước mặt Dạ Trầm Uyên, nhưng bây giờ nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra! Bởi vì Nguyên Sơ Đại nhân nàng muốn cứu người, làm sao có thể chết chứ? Nàng muốn sửa lại vận mệnh của người phụ nữ kia!

Lão Lệ gật đầu một cái: "Có thể xem xét một chút, chỉ là, làm thế nào để tìm được Hỗn Nguyên Tông đây?

Nguyên Sơ sờ cằm nhớ lại, cái đám Hỗn Nguyên Tông này, sau này bọn chúng bị Dạ Trầm Uyên diệt hết môn phái, khi ấy làm sao Dạ Trầm Uyên có thể tìm được bọn chúng? Hình như là hắn gặp được một tiểu công chúa chạy trốn được khỏi đám Hỗn Nguyên Tông thì phải.

Tính toán thời gian, tiểu công chúa đó lúc này hẳn vẫn chưa bị Hỗn Nguyên Tông bắt đi!

".. Ta có cách! "

Lão Lệ hoài nghi nhìn nàng:" Ngươi có cách gì? "

Nguyên Sơ cười khúc khích, nàng chỉ cần tìm được nữ nhân kia, cứ đi theo nàng ta, chẳng phải là có thể chờ đến lúc nàng bị Hỗn Nguyên Tông bắt đi sao? Đến lúc đó bọn họ có thể tìm được cái Ma môn đó rồi, thật là thông minh mà!

Nguyên Sơ khoát tay một cái:" Ngài không cần phải quan tâm, chuyện này cứ giao cho ta là được! "

Lão Lệ nghi ngờ nhìn nàng, chỉ lát sau, lão đột nhiên hỏi.

" Đúng rồi, không phải bây giờ ngươi nên ở Vạn Kiếm Tông sao? Sao lại ở đây? "

Nguyên Sơ cười gượng gạo:" Ta.. Ta nhớ các ngươi, nên tới xem một chút!

"Thật sao?" Lão Lệ bay tới bay lui quanh Nguyên Sơ: "Ngươi nói thật đi, Nhạc Trầm Câu lúc trước có phải là ngươi giả trang thành hay không? Ta nhìn trông rất giống ngươi!"

Nguyên Sơ nghe vậy, suýt nữa nhảy dựng lên!

"Nhạc, Nhạc Trầm Câu nào cơ? Ta không biết, không biết!"

Vừa nhớ tới Nhạc Trầm Câu, nàng lại nhớ đến hôm đó Dạ Trầm Uyên đè nàng ra hôn, nghe cái giọng này của lão Lệ, không phải là bọn họ đã sớm nghi ngờ nàng đấy chứ?

Bình tĩnh! Bọn họ chẳng qua là đang nghi ngờ mà thôi, dù sao, nếu Dạ Trầm Uyên biết Nhạc Trầm Câu chính là nàng, làm sao có thể dám hôn nàng?

Hơn nữa còn hôn hai lần!

Trong lúc Nguyên Sơ nghĩ như vậy, lão Lệ lại lẩm bẩm.

"Thật sự không phải là ngươi? Cũng đúng, chỉ có nam nhân mới có thể mở con trai kia ra, xem ra là ta đoán sai rồi.."

Dù sao lão Lệ cũng chắc chắn rằng con trai Đồng Tâm kia chính là con trai mà chỉ nam nhân mới có thể mở ra! Chỉ là lão vừa nhớ đến cái gì, biểu cảm lại trở rối rắm: "Cái đó.. Tiểu Sơ, ta nói cho ngươi chuyện này, ngươi nhất định phải bình tĩnh!"

Bạn đang đọc [Dịch] Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy của Phong Dữ Thiên Mạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienthanbongdem
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.