Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗ trợ(2)

Phiên bản Dịch · 1087 chữ

Trần Chanh dùng cằm ám chỉ phía sau, cô ấy chép miệng nói: "Chuyển cái người mới tới kia đến chính giữa đi.”

Phong Thanh Thanh quay đầu nhìn, lập tức nhìn thấy Tần Đông ngồi ở vị trí cũ của Vu Lệ Lệ, mà Vu Lệ Lệ thì ngồi vào vị trí ở bên trong Tần Đông.

"Tớ không nghĩ tới, cái người mới tới kia, quan hệ còn rất lớn. Lúc này mới chuyển đến bao lâu, một tuần đều chưa đủ, đã điều đến giữa.” Lời trong lời ngoài của Trần Chanh đều có chút châm biếm trào phúng.

Ngược lại Phong Thanh Thanh lại không cảm thấy sao cả, cô đã sớm đoán được sẽ như vậy, không nói chuyện khác, chỉ nói việc cô ngồi ở trước Vu Lệ Lệ, Vu Lệ Lệ nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế chuyển cách xa khỏi cô.

"Mặc kệ cô ấy, chúng ta học tập thật tốt là được. Còn chưa đầy một năm nữa là đến kỳ thi đại học, cho dù cô ấy chuyển lên phía trước thì sao?” Phong Thanh Thanh híp mắt nhìn chằm chằm Vu Lệ Lệ một chút, sau đó nói.

Người có tiền có thế, cho dù là ở bất cứ nơi nào họ đều sẽ sử dụng đặc quyền, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

"Tớ không ưa dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta.” Trần Chanh khinh thường nói, cô ấy cũng không có xin chuyển đến giữa đâu.

"Được rồi, cậu nhanh đi làm bài tập về nhà đi.” Phong Thanh Thanh nhịn xuống xúc động muốn bóp mặt bánh bao của cô ấy rồi nói.

"Tớ không làm nổi nữa. Đúng rồi, nhà cậu xảy ra chuyện gì vậy? Sao hôm nay trông mặt mày cậu ủ rũ thế?” Trần Chanh hỏi. Từ sau khi ngồi cùng Phong Thanh Thanh, cô chưa từng thấy qua Phong Thanh Thanh ủ rũ như vậy. Ngay cả lúc mới vào nhập học kia, bạn học trong lớp bắt nạt Phong Thanh Thanh, Phong Thanh Thanh đều cực kỳ bình tĩnh, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Phong Thanh Thanh mặt mày ủ rũ như vậy.

"Trong nhà có một số việc. Không nói nữa, nói ra cũng chỉ tổ phiền lòng mà thôi. Phong Thanh Thanh lắc đầu nói. Cũng không phải cô không muốn nói sự việc cho Trần Chanh, nhưng việc này thật sự quá khó mở miệng, nói ra cũng chỉ khiên cho thêm người phiền lòng mà thôi.

"Không sao đâu, nói cho tớ biết đi, tớ sẽ đưa ra ý tưởng cho cậu.” Trong chốc lát lòng hiếu kỳ của Trần Chanh tăng vọt, cô ấy nhất định phải nghe Phong Thanh Thanh nói.

Phong Thanh Thanh bất đắc dĩ đem chuyện xảy ra tối hôm đó nói cho Trần Chanh biết.

"Lá gan của tên Triệu Nhật Địa kia cũng quá lớn rồi? Quả thật là coi trời bằng vung! Người ở đồn cảnh sát đều mặc kệ không quản sao?” Trần Chanh kinh ngạc há to miệng nói.

"Quản? Bọn họ làm sao quản? Những tên du côn lưu manh này đi tới đi lui ai biết được, tới nhanh, chạy cũng nhanh, chờ chúng ta đi báo án quay về thì những tên du côn lưu manh này đã chạy hết sạch rồi.” Phong Thanh Thanh giễu cợt nói.

Ngày hôm đó có người chạy đến đồn cảnh sát giúp họ báo cảnh sát, nhưng cho đến khi bọn họ rời đi rồi mà vẫn không thấy ai đến.

"Quả thật là coi trời bằng vung, vậy nhà cậu định làm sao?” Trần Chanh lo lắng hỏi: "Cũng không thể không mở lại quán bánh cuốn, sáng sớm nào tớ cũng muốn ăn bánh cuốn nhà các cậu mới cảm thấy hài lòng. Nếu cậu không mở, tớ phải đi đâu ăn sáng?”

"Yên tâm đi, sẽ vẫn mở, không mở, cả nhà tớ ăn gió tây bắc mà sống à? Giờ đang tìm cách.” Phong Thanh Thanh nói.

Trần Chanh há hốc miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cô ấy không dám khẳng định nên không nói nữa, chỉ âm thầm ghi nhớ chuyện này.

Buổi tối, Trần Chanh lập tức đem chuyện này nói cho anh trai Trần Quất của mình biết.

"Anh, em nhớ anh có một bạn học làm việc ở khu vực đó, anh bảo bạn học giúp xem một chút. Bằng không, nếu bạn cùng lớp của em không thể mở được cửa hàng, em sẽ không có đồ ăn sáng.” Trần Chanh lắc lắc cánh tay Trần Quất nói.

Trần Quất lớn hơn Trần Cam năm tuổi, vóc dáng cũng kế thừa gien tốt của nhà họ Trần, vóc dáng cao 1m84, dáng người vô cùng nam tính, năm ngoái vừa tốt nghiệp ra làm việc, hiện tại làm việc tại tòa án thành phố S. Bởi vì tuổi tác, anh chưa kết hôn, cho nên cực kỳ nuông chiều em gái của mình, nhưng cho dù là như vậy, Trần Quất vẫn không lập tức đồng ý.

Anh nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay của mình, không ngẩng đầu lên hỏi: "Em đừng quản chuyện này. Không có bữa sáng thì ăn ở nhà. Bữa sáng mẹ nấu ngon hơn bên ngoài nhiều.”

"Không, bánh cuốn của bạn cùng lớp là món ăn ngon nhất mà em từng ăn. Hiện tại nhà bọn họ bị tên du côn lưu manh uy hiếp, nếu không mở được nữa, em sẽ không có bánh cuốn để ăn. Mẹ nấu cũng ngon, nhưng em đã ăn hơn mười năm. Anh trai, anh nhờ bạn học anh chú ý một chút đi, nếu những tên du côn lưu manh kia lại đi gây chuyện, anh bảo bạn học anh nhanh đi qua, bắt những tên du côn lưu manh này. Anh, anh, có được không vậy?” Trần Chanh lắc cánh tay Trần Quất làm nũng.

Không chỉ vì muốn giúp Phong Thanh Thanh, cô ấy còn cực kỳ thích ăn bánh cuốn của nhà Phong Thanh Thanh.

Nếu Nhà Phong Thanh Thanh bởi vì chuyện này mà không mở cửa hàng nữa, vậy sau này cô ấy ăn sáng bằng cái gì?

"Được rồi. Vậy để anh nhờ bạn học giúp nhìn xem em hài lòng chưa? Đừng lắc nữa.” Trần Quất nhìn tay Trần Chanh bất lực nói.

Lúc này Trần Chanh mới buông ra.

Bạn đang đọc [Dịch] Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu của Điềm Phôi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienthanbongdem
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.