Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thịt viên(1)

Phiên bản Dịch · 1062 chữ

Phong Thanh Thanh vẫn vô cùng cảm ơn, cuối cùng nói muốn mời cô với anh cô còn có người tên anh Thạch Tử ăn một bữa cơm.

Trần Chanh nói: “Anh tớ và anh Thạch Tử thì miễn đi. Hai người bọn họ không đến được. Chỉ là, tớ có thể đi, tớ còn chưa đến nhà của cậu đâu?”

Cô không nói với anh cô và anh Thạch Tử đã quyết định thay rồi, là vì cô biết, dù cô có nói ra việc này thì bọn họ cũng không đến ăn bữa cơm này. Anh Thạch Tử là sớm để ý đến tên Triệu Nhật Địa, loại việc này đối với anh ấy chỉ là kế hoạch từ trước mà thôi. Mà anh cô, vốn dĩ cũng không làm cái gì!

Cô cũng không làm gì, chỉ là, muốn đi xem xem nhà Phong Thanh Thanh trông như thế nào mà thôi.

“Vậy được, tớ vốn dĩ muốn đưa cậu đi ăn ở nhà hàng, nhưng mà nếu cậu đã nói vậy thì tới nhà tớ đi. Tớ bảo mẹ tớ nấu cho cậu vài món đặc sản, mặc dù không thể so với bên ngoài nhưng cũng rất đặc sắc.” Phong Thanh Thanh cũng biết anh cả của A Chanh sẽ không đến, còn cái người tên là anh Thạch Tử gì gì đó thì càng không đến, chỉ là hỏi một chút mà thôi.

“Được, thuận tiện đến nhà cậu xem xem.” Trần Chanh cười híp mắt nói.

Mà Vu Lệ Lệ nhìn thấy Phong Thanh Thanh nói chuyện với Trần Chanh rất vui vẻ thì tức giận quay đầu đi, sớm biết như thế thì lúc cô ta yêu anh An Chí nên chăm chỉ học tập hơn.

Làm gì đến giờ anh An Chí đi học đại học, cô ta còn phải ở đây học bổ túc. Học bổ túc không nói, còn cùng một lớp với con khốn Phong Thanh Thanh này, thật là.

Đáng tiếc ba cô ta bị điều đến thành phố S này, nếu không thì ở lại thành phố L, cô ta chắc chắn để một nhà Phong Thanh Thanh mất mặt.

Nháy mắt đã đến thứ bảy, Phong Thanh Thanh đến bên trạm xe buýt đón Trần Chanh.

“Cậu đến thì đến, cậu còn cầm nhiều đồ qua đây làm cái gì?” Phong Thanh Thanh bất lực nhìn Trần Chanh ôm túi lớn túi nhỏ trong tay.

Trần Chanh chuyển ít đồ qua cho Phong Thanh Thanh, để sức nặng trong tay giảm xuống, một bên nói: “Đây là lễ nghĩa.”

Phong Thanh Thanh bất đắc dĩ đành nhận lấy, nói: “Sau này đừng mang đến nữa. Rõ ràng là làm một bữa để cảm ơn cậu, mà lại để cậu mang quà đến.”

“Đây có là gì, chúng ta là bạn học, cậu có khó khăn, nếu như tớ có khả năng, vậy tớ giúp một chút thì có sao? Nhanh đi đi, hôm nay trời có chút lạnh.” Trần Chanh xua xua tay, nói.

Mùa đông ở thành phố S năm nay đến hơi sớm một chút.

Mấy ngày trước vẫn là mùa hè, hai ngày trước đột nhiên hạ nhiệt độ, trong một năm chỉ có hai mùa, mùa hè và mùa đông, trong chốc lát từ mùa hạ chuyển sang mùa đông, thật đúng là không phải quá vui vẻ.

Phong Thanh Thanh vừa nói, vừa dẫn Trần Chanh về nhà.

Đợi đến khi bọn cô ở trước nhà hiện tại đang sống, Trần Chanh dừng lại, có chút kì lạ hỏi: “Đây là các cậu thuê à?”

Phong Thanh Thanh gật gật đầu, nói: “Đúng vậy. chúng tớ ở đây thuê bốn gian phòng, ba gian làm phòng ngủ, một gian làm nhà bếp. Phòng ở đây thuê mặc dù đắt một chút nhưng gần phố Hoàng Kết, chỗ này cũng tốt.”

“Nhưng mà, nhưng mà……” Lời phía sau Trần Chanh không có nói ra.

Nhưng mà nơi này tồi tàn như vậy.

“Đợi qua năm, kiếm được tiền, mua một cửa hàng rồi mua nhà. Chúng tớ làm ăn, tất nhiên là mua cửa hàng quan trọng hơn một chút.” Phong Thanh Thanh cũng biết rõ Trần Chanh muốn nói cái gì, không để bụng, lại nói: “Cả ngày ở ngoài bán hàng cũng không phải là một việc tốt.”

Quan trọng nhất là, về sau này, diện mạo của thành phố S được cải cách chỉnh đốn, quầy hàng như này không có chỗ đứng nhỏ nào cả.

“Ồ.” Trần Chanh đáp.

Hai người đi vào trong phòng.

Bởi vì phải tiếp đãi Trần Chanh, vì vậy, hôm nay chỉ có Phong Thụy Thanh và Trần Giang ra ngoài bán hàng, Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ ở trong nhà chuẩn bị món ăn.

Lý Tiểu Lộ đang rửa rau, nhìn thấy Trần Chanh, nhanh chóng rửa sạch tay, đi qua chào hỏi.

Phong Kiến Thiết vừa xào đồ ăn vừa chào hỏi.

Phong Thanh Thanh rót trà đưa cho Trần Chanh.

Không lâu sau, Phong Thụy Thanh và Trần Giang cũng quay về. Vì biết hôm nay Trần Chanh đến, vì vậy, bọn họ chuẩn bị đồ ăn nhanh so với bình thường tương đối ít.

Bán xong, vội vàng trở về nhà.

“Quay về rồi? Nhanh đi rửa tay, qua đây ăn cơm đi.” Lý Tiểu Lộ nói: “Những đồ này cứ bỏ xuống trước đi, tí nữa lại rửa, qua đây ăn cơm đã.”

“Vâng.”Phong Thụy Thanh đáp.

Đồ ăn rất nhanh được bê lên bàn.

Có gà luộc còn có cá rán, đậu phụ xào thịt, canh hoa thiên nấu lý thịt viên.

“Nào, Chanh Chanh, nếm thử thịt viên chỗ chúng tôi đi. Thịt viên này là dùng thịt lợn làm đó, có độ dai rất ngon.” Lý Tiểu Lộ múc đầy bát hoa thiên lý nấu thịt viên cho Trần Chanh.

Trần Chanh cười nói cảm ơn và nhận lấy, sau đó múc lên một miếng và ăn.

Ăn xong, cảm giác không giống với thịt viên bình thường.

Thịt viên mà mẹ Phong làm cực kì có độ dai rất ngon, nên nói là rất có tính đàn hồi, hơn nữa lại không có mùi tanh của thịt lợn.

Trần Chanh ăn một viên, vẫn còn thèm thuồng, lại ăn thêm viên thứ hai.

Bạn đang đọc [Dịch] Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu của Điềm Phôi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienthanbongdem
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.