Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm tối đã đến

Phiên bản Dịch · 1449 chữ

"Thế giới này thật là kỳ hoa loại người nào cũng có!"

Dương Phàm nhìn tên nam nhân mặc vest kia, trong mắt đầy vẻ chán ghét.

Trị liệu Sư đúng là có năng lực liên tục trị liệu, thế nhưng sẽ khiến cho nàng tiêu hao rất nhiều nguyên lực. Nếu như nguyên lực không đủ, kỹ năng trị liệu sẽ trực tiếp hấp thu tuổi thọ của nàng để thi triển.

Đặc biệt trong hoang dã nguyên lực tiêu hao quá mức, sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của Trị Liệu Sư.

Thượng Quan Lục Châu đã tiêu hao nguyên lực trị liệu 1 lần cho người dàn ông kia, nhưng người kia lại cảm thấy chưa đủ, hùng hổ dọa người, như là cả thế giới đang nợ hắn vậy, làm cho những người ở đây chán ghét.

"Trở về phòng, trời sắp tối!"

Thượng Quan Lục Châu gương mặt lạnh lùng, không thèm quan tâm đến gã nam nhân kia, đứng dậy nhìn về phía bầu trời, mặt đầy ngưng trọng nói.

Đã sắp tới thời điểm khu vực hoang dã Ma Vực này rơi vào bóng tối, thời điểm này là thời gian của đỉnh cấp kẻ săn mồi.

Điều quan trọng nhất, ban đêm bên trong hoang dã ma vực, nhất định phải tìm được hang núi, nhà gỗ, ít nhất cũng phải có lều vải, không được phép ra ngoài, đây là kinh nghiệm sinh tồn cơn bản.

Bởi vì bên trong màn đêm của hoang dã ma vực, ngoại trừ những loại yêu thú cường đại, còn có những tồn tại quỷ dị kinh khủng.

Ở bên trong lều vải, trong phòng, có thể né tránh đám quỷ dị này.

Đột nhiên vang vọng trong không trung, từng đợt tiếng kêu khủng khiếp của yêu thú, từng đầu yêu thú loại chim bay vụt qua trên bầu trời, đen kịt bầu trời như một cơn lũ hướng về phía Sủng vật phường thị.

"Quả nhiên, hoang dã Ma vực Hóa, nguy hiểm nhất chính là thành thị! !"

Dương Phàm nhìn về đàn yêu thú đang bay, liền quyết định quay lại phòng nhỏ của mình.

"Cứu ta! ! Mau cứu ta! ! Không ta sẽ kêu to, đem những quái vật dẫn tới, để cho tất cả cùng chết,kéo theo các người chết chung với ta! !"

Tên nam nhân kia một mặt dữ tợn, điên cuồng gầm rú.

Hưu!

Một mũi tên như sao băng bắn ra, xuyên thủng đầu nam nhân mặc vest, trên mặt hắn vẫn tràn đầy kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng mình cứ vậy lại chết đi trên tay những người ở đây.

Mọi ánh mắt liền chuyền hướng nhìn về phía người vừa ra tay.

Chu Cầm cùng nữ nhân sợ hãi la hét, chuyện người giết người, các nàng những cô ấm cậu ấm sống trong thành phố chưa bao giờ chứng kiến.

Tại bên trong thành thị, có Nguyên Năng Giả thủ hộ, còn có quân đội, cảnh sát, các cục đặc thù, trị an rất tốt. Giết người loại sự kiện này rất ít khi xẩy ra, nhưng hoang dã ma vực chính là hoang dã, không có luật pháp ức thúc, giết người thì giết thôi.

Phương Thắng trầm giọng nói: "Loại người này nếu như không chết, chúng ta đều sẽ bị hắn hại chết!"

"Phương Thắng làm không sai! Trong hoang dã ma vực, nguy hiểm trùng điệp! Ai muốn hại người, nhất định phải giải quyết nhanh chóng. Hiện tại mỗi người nên trở về phòng gỗ, không được ra ngoài! Hắc ám đã tới, đây là thời điểm nguy hiểm nhất trong hoang dã ma vực!"

"Hai người các ngươi đến nhà gỗ nhỏ bên kia, nhớ kỹ đóng chặt cửa, đừng cho bất luận kẻ nào đi vào! Một căn nhà gỗ chỉ có thể để chứa được hai người!"

Thượng Quan Lục Châu chỉ về hướng một căn nhà gỗ, sau đó đi cùng Phương Thải Vân đi vào bên trong căn nhà gỗ của các nàng.

Những người còn lại nhanh chóng chia làm 2 đi về những căn nhà gỗ khác.

Tiểu Hắc cũng giống như u linh nhẩy ra từ bụi cỏ, đi tới bên cạnh Dương Phàm.

"Hắc ám đã đến! Không có cơ hội tăng lên Tiểu Hắc lực lượng."

Dương Phàm vẻ mặt ngưng trọng, trực tiếp mang theo tiểu Hắc đi vào bên trong nhà gỗ của mình.

"Chờ một chút! Xin ngài cho ta ở lại bên trong phòng ngài! ! Van xin ngài! !"

Chu Cầm đuổi theo, giọng nàng điềm đạm đáng yêu cầu xin.

Dương Phàm nói: "Được ! nhưng ngươi không được nói chuyện!"

Chu Cầm thở dài một hơi: "Vâng!"

Một bước đi vào trong nhà gỗ, Chu Cầm ngửi thấy một đợt mùi hôi thối, khẽ chau mày, nằm gọn trong một góc.

Dương Phàm đóng chặt cửa gỗ lại, sau đó cũng nhắm hai mắt lại.

Tiểu Hắc co lại ngồi cạnh bên Dương Phàm lẳng lặng quan sát Chu Cầm. Cặp mắt của nó ánh lên những tia sáng màu xanh lạnh lẽo, khiến cho Chu Cầm cảm giác không rét mà run.

Đêm tối nhanh chóng bao phủ, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Ầm!

Đột nhiên vang lên tiếng động, bên ngoài cửa phòng vang lên một tiếng đập cửa.

Chu Cầm sợ hãi mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm.

Tại bên trong nhà gỗ nhỏ này, Dương Phàm mới là chủ nhân.

Dương Phàm ra hiệu im lặng, khẽ lắc đầu, tập trung ánh mắt nhìn về phía cửa.

Bộ lông của Tiểu Hắc dựng đứng, hai lấp loé tia sáng xanh, nanh vuột lộ ra, giống như nó chuẩn bị gặp đại địch vậy, hiển nhiên thứ gì đó ngoài cửa làm cho nó cảm thấy kiêng kỵ.

Tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh, một lúc sau, lại chuyển thành tiếng động lạnh người như có ai cào vào cửa gỗ, khiến cho người trong phòng cảm giác ghê răng khó chịu.

Gần 10 phút sau, âm thanh ngoài cửa mới ngừng lại, mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Sau khi âm thanh biến mất, Dương Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại, cơ thể căng cứng mới có thể buông lỏng một chút, dưới sự thủ hộ của Tiểu Hắc hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya, trong căn nhà gỗ khác.

Trương Hải đột nhiên mở hai mắt cảm giác khẩn trương: "Đáng chết, sớm biết như vậy đã không uống chai nước đó!"

"Sẽ không có chuyện gì chứ? Ta chỉ đi ra ngoài vệ sinh một chút!"

Trương Hải do dự không biết làm thế nào, hắn không đợi được nữa liền chạy tới cửa gỗ, mở ra cửa gỗ, thận trọng đưa đầu ra bên ngoài nhìn ngó xung quanh

"Không có việc gì! Đại tiểu thư quá cẩn thận rồi!"

Trương Hải thở dài liền chạy vào trong bụi cây.

Một trận gió lạnh bỗng thổi về phía hắn.

Tại phía sau Trương Hải cái bóng của hắn hiện rõ dưới ánh trắng, giống như được tiếp cho sinh mạng, tay nó liền kéo dài, hai tay bóp lấy cổ của Trương Hải.

Trương Hải bỗng chốc bị cái bóng bóp cổ, thống khổ vùng vẫy, chỉ một lúc sau liền im lăng không nhúc nhíc.

Cái bóng kia lập tức chui vào người Trương Hải, cặp mắt của hắn bao phủ một tầng màu đen, từng bước một hướng về thâm sơn đi đến từ trong thôn biến mất không thấy gì nữa đi vào bên trong núi sâu biến mất.

Một trận gió lạnh thổi đến, cùng ở cung phòng với Trương Hải ,Nguyên Hà liền mở mắt, liền thấy được cửa gỗ đã bị mở.

"Cửa làm sao mở ra, Trương Hải đâu?"

Nguyên Hà tim đập thình thịch.

Ngay lúc này một cơn gió quỷ dị thổi ngay đằng sau hắn, giống như có người đứng sau lưng hắn đang thổi từng đợt khí lạnh về phía tai hắn.

"Trương Hải, đừng đùa ác như vậy chứ! !"

Nguyên Hà trong lòng lạnh lẽo, khẽ quát một tiếng, chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Sau một khắc, hai mắt nguyên Hà bao trùm sự sợ hãi, sau đó phảng phất bị một người trong suốt nhấc lên.

Nguyên Hà hoảng sợ tuyệt vọng, cơ thể hắn cách đất 10 cm vùng vẫy, cuối cùng dần mất đi ý thức, sau đó như một con rối bước ra ngoài căn nhà gỗ.

Bạn đang đọc Điên Cuồng Tiến Hoá (Bản Dịch) của Tư Sản Bạo Tăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangzil3
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.