Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2509 chữ

Chương 16: Củ cải bộ cu li

Cửa thôn Liễu Gia, Đại Võ mang theo Nhị Ni ngồi dưới gốc cây đại ở cửa thôn, ánh mắt trông mong nhìn về hướng từ huyện thành trở về.

“Anh, khi nào cha trở về?” Nhị Ni hỏi.

“Cha sắp về rồi, trời đều mau tối.” Đại Võ không xác định mà trả lời.

Buổi sáng Liễu Thanh Vân nói muốn đi huyện thành xử lý chút việc, không tiện mang theo quá nhiều người, chỉ mang theo Tam Bảo, nhưng cha nói khi trở về sẽ mang cho bọn họ bánh bao thịt của tiệm cơm quốc doanh trong huyện. Lúc này người trong thôn đều đã tan tầm, hai người bọn họ cũng không có phụ giúp Diêu Tú Anh làm cơm chiều, liền ngồi ở chỗ này chờ bánh bao thịt.

Chỉ là không chờ tới bánh bao thịt, nhưng thật ra tới mấy đứa bé trai trong thôn, bởi vì cơm chiều trong nhà còn chưa có làm xong, mấy đứa nhỏ này liền không vội vã trở về, vẫn cứ cùng nhau chơi đùa, sau đó liền thấy Đại Võ cùng Nhị Ni.

Trong đó một đứa nhỏ khoảng bảy tám nói với Đại Võ: “Đại Võ, có phải là mày ở chỗ này chờ cha ngốc của mày không?”

Đại Võ nghe vậy liền không cao hứng, hỏi ngược lại: “Mày nói ai là ngốc tử hả?”

“Nói cha của mày a, cha mẹ ta đều nói như vậy, bọn họ nói cha của mày vốn dĩ lá gan liền nhỏ, hiện tại còn phát sốt thiêu choáng váng, liền công việc đều không làm được, cả ngày nghẹn ở trong phòng không dám ra tới.”

“Mày nói bậy, cha ta mới không ngốc đâu, cha ta cũng không có không dám ra cửa, cha ta đi huyện thành làm việc rồi.” Cha của cậu tuy rằng không làm việc, nhưng vẫn luôn mang đồ ăn trở về, còn cho bọn họ ăn trứng gà mua bánh bao thịt, chỉ là cha dặn bọn họ không được nói cho người khác.

Nhưng mấy đứa nhỏ kia căn bản không nghe Đại Võ phản bác nói cái gì, chỉ lo chính mình ồn ào nói: “Đại Võ có cha là ngốc tử!” Bọn họ một bên kêu còn một bên vỗ tay, liền giống như phát hiện trò chơi thú vị vậy.

Đại Võ nghe thấy bọn họ nói như vậy, tức giận tiến lên phía trước đẩy Thung Tử đi đầu ồn ào một phen, đứa nhỏ kia không phòng bị, bị Đại Võ đẩy ngã xuống đất, lập tức không chịu được, đứng dậy nhào tới Đại Võ đánh nhau. Mấy đứa nhỏ khác cùng Thung Tử chơi thân, thấy thế liền cùng nhau tiến lên hỗ trợ.

Lúc này biến thành Đại Võ cùng mấy người bọn họ đánh nhau, nhưng Đại Võ thế đơn lực mỏng, một người căn bản đánh không lại bốn năm người, không một lát liền bị đè ở phía dưới cùng, bị đánh vài cái. Nhị Ni ở bên cạnh sợ tới mức khóc lên, muốn tiến lên lại bị đẩy đến một bên.

Đang ở lúc hỗn loạn, Liễu Thanh Vân ôm Tam Bảo đã trở lại, thật xa anh ta liền nhìn đến mấy đứa bé trai đánh thành một đoàn, đi tới gần mới phát hiện bị đè ở phía dưới cùng thế nhưng là Đại Võ, anh ta vội vàng hô một tiếng, làm cho bọn họ đem người buông ra.

Đừng nhìn mấy đứa nhỏ kia lúc trước vẫn luôn nói cha Đại Võ là ngốc tử, nhưng bọn họ cũng chỉ là nghe người lớn nói chuyện, lúc này nhìn thấy Liễu Thanh Vân tới, vẫn là biết sợ hãi người lớn, lại nói bọn họ vừa mới khi dễ Đại Võ, cho nên mấy người lập tức tan tác như ong vỡ tổ, bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Liễu Thanh Vân đỡ Đại Võ dậy, kiểm tra một lần, phát hiện vết thương của Đại Võ cũng chỉ là bị trầy da sơ sơ, đoán chừng mấy đứa nhỏ kia tuổi đều không lớn, xuống tay cũng không nặng. Anh ta hơi yên tâm, dò hỏi Đại Võ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Tính tình của Đại Võ còn rất quật, cắn răng không rên một tiếng, vẫn là Nhị Ni ở một bên thút tha thút thít mà giải thích: “Bọn họ mắng cha là ngốc tử…”

Một câu làm Liễu Thanh Vân hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra, đại khái vẫn là người trong thôn ở sau lưng nói nhàn thoại, bị bọn nhỏ nghe được.

Anh ta không nghĩ lại chính mình có phải là trang đến quá mức hay không, cũng không nghĩ tới muốn đi tìm cha mẹ mấy đứa nhỏ kia cáo trạng, ngược lại cho rằng Đại Võ như vậy là không thể được, liền mấy đứa nhỏ chưa đủ lông cánh đều đánh không lại. Nghĩ tới anh ta từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ trận chiến cùng Ân Danh, luận võ đấu pháp trước nay đều không có thua qua, Đại Võ tuy rằng không có thiên phú tu luyện, nhưng cũng không thể yếu như vậy được.

“Đại Võ, trở về cha sẽ dạy con tập võ, ngày mai con cùng cha đứng tấn, chúng ta sớm hay muộn gì cũng sẽ đem mấy đứa nhỏ kia đánh chạy.” Chuyện của con nít làm chúng nó tự mình giải quyết, anh ta trở về sẽ dạy Đại Võ một ít ngoại gia công phu, không nói học ra tên tuổi gì, cường thân kiện thể cũng tốt.

Diêu Tú Anh nhìn thấy bọn họ về đến nhà, không thiếu được lại một phen dò hỏi, chỉ là sau khi biết được nguyên nhân, cô lại nhìn thấy dáng vẻ chẳng thèm để ý của Liễu Thanh Vân, liền không nói cái gì nữa.

Cả nhà cùng nhau ăn bánh bao thịt, Liễu Thanh Vân đem tiền mới kiếm được đưa cho Diêu Tú Anh.

“Sao nhiều như vậy?” Diêu Tú Anh giật mình, lúc này mới bao lâu, Liễu Thanh Vân liền kiếm được nhiều tiền như vậy, bắt quỷ dễ kiếm tiền đến vậy sao?

“Lúc này đụng tới chủ nhà trước kia là gia đình giàu có, chú Giang giới thiệu cho. Đúng rồi, ta đã cùng chú Giang thương lượng tốt, trong huyện không phải có đội vận chuyển sao, về sau đối ngoại liền nói chú Giang giúp ta tìm cái công việc khuân vác hàng hóa tạm thời, như vậy tiền của chúng ta liền có nơi phát ra, cũng sẽ không có người lại nói ta cả ngày ở nhà không làm việc gì. Tiền này em cất kĩ, chúng ta lại tích cóp một thời gian liền xây nhà.”

Ngôi nhà bọn họ đang ở tuy rằng đã tu bổ nóc nhà, nhưng vẫn cứ có chỗ lọt gió, mùa đông ở giữ ấm không tốt. Anh ta là người tu luyện còn có thể chịu được, Diêu Tú Anh cùng mấy đứa nhỏ liền bị tội, cũng may bọn họ ngủ giường đất có thể nhóm lửa, ngày thường không có việc gì, mọi người đều thích nằm trên giường đất.

Bởi vì ban ngày lấy máu, đêm nay suốt đêm Liễu Thanh Vân đều đang tu luyện, khi trời sắp sáng mới ngủ một lát, nhưng anh ta vừa mới ngủ không bao lâu, đã bị tiếng nói chuyện bên ngoài đánh thức.

Cảm thấy ngủ không được nữa, đơn giản Liễu Thanh Vân liền thức dậy, anh ta vừa đi ra khỏi phòng liền nghe được Triệu Thải Hoa lớn giọng nói.

“Trong thôn tìm không ra người thanh nhàn giống cha mày như vậy, mặt trời đều phơi tới mông mà còn nằm ngủ nữa.”

Đại Võ đứng ở trước mặt Triệu Thải Hoa, cúi đầu im lặng không nói.

Liễu Thanh Vân có chút ngoài ý muốn, từ sau khi phân gia, Liễu Tiểu Binh cùng Triệu Thải Hoa sợ anh ta tới ăn vạ bọn họ, ngày thường nhìn thấy anh ta đều là trốn rất xa. Hôm nay Triệu Thải Hoa thế nhưng chủ động tới cửa, hơn nữa nếu anh ta không nhìn lầm, giống như trên tay còn cầm một túi củ cải?

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Liễu Thanh Vân chủ động chào hỏi.

Triệu Thải Hoa nghe được giọng nói của Liễu Thanh Vân liền cứng đờ một chút, ngay sau đó cười với anh ta: “Con cả, không phải nhà con lần đầu chính mình sinh hoạt sao, ta không yên tâm liền nghĩ đến nhìn xem con, ta còn mang theo chút củ cải, ngày xưa con không phải thích ăn cái này nhất sao.”

Liễu Thanh Vân thầm nghĩ, nguyên chủ có thể thích ăn hay không thích ăn cái gì chứ, còn không phải là cái gì nhiều liền ăn cái đó sao, hơn nữa diễn xuất của Triệu Thải Hoa cũng quá giả, nhìn nụ cười giả tạo trên mặt, thấy thế nào đều giống như là chồn cho gà chúc tết, cũng liền nguyên chủ như cái ngốc tử mới có thể tin tưởng bà ta.

Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt Liễu Thanh Vân vẫn là vẻ mặt cảm động nói: “Mẹ, con liền biết mẹ thương con, nếu mẹ luyến tiếc con, liền chuyển đến sống cùng chúng ta đi, nhà này tuy rằng không lớn còn lọt gió, nhưng vẫn là có thể ở được mẹ cùng cha.”

Triệu Thải Hoa nghe vậy thiếu chút nữa phá công, hít một hơi thật sâu, mới nuốt xuống tiếng mắng chửi người ở bên miệng, ngược lại nhắc tới đề tài khác.

“Em hai của con không có ta và cha con nhìn là không được, chúng ta liền không chuyển đến. Con cả a, trong thôn muốn bắt đầu ra người làm công trình trị thuỷ con biết không?”

“Biết, hai ngày trước nghe chị Kim Lan nói qua, nhưng mẹ không cần lo lắng, lần trước con đã đi rồi, lúc này không tới lượt con.”

Ai lo lắng chứ, Triệu Thải Hoa cảm thấy hiện tại nói chuyện với Liễu Thanh Vân càng ngày càng lao lực, bà ta miễn cưỡng tiếp tục nói: “Con cả, con cũng biết em hai của con từ nhỏ thân thể liền không tốt, lúc này đi làm công trình trị thuỷ nên đến lượt em hai con, nhưng một chuyến này sợ là có thể vứt bỏ nửa cái mạng, nếu không con đi thế cho em hai của con đi, tốt xấu gì lần trước con cũng đi qua, có kinh nghiệm không phải sao.”

Triệu Thải Hoa đây là sợ Liễu Thanh Vân nghe không rõ, dứt khoát trực tiếp nói rõ rãng.

Khi Liễu Thanh Vân biết được ý đồ đến đây của Triệu Thải Hoa, cảm thấy còn rất buồn cười. Năm đó Liễu Bảo Tài con thứ ba nhà họ Liễu học cao trung, Triệu Thải Hoa nói anh ta từ nhỏ thân thể liền không tốt, không thích hợp trồng trọt, phải đọc sách, hiện tại nên ra công trình trị thuỷ, lại nói Liễu Bảo Căn thân thể không tốt, hợp lại nhà họ Liễu trừ bỏ nguyên chủ tất cả đều là ma ốm à.

Mấu chốt là bọn họ muốn cho ngưu xuất lực, còn không cho ngưu ăn cỏ, liền mang tới một túi củ cải cho xong việc, đây là đánh chủ ý củ cải bộ cu li mà.

Nhưng mà còn không đợi Liễu Thanh Vân nói cái gì, Đại Võ ở bên cạnh đã không muốn.

“Lần trước cha đã đi rồi, lần này sao còn làm cha đi nữa, muốn đi cũng nên là chú hai tự mình đi.” Nguyên chủ ở trước mặt Triệu Thải Hoa luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng, Đại Võ sợ cha cậu liền cứ như vậy mà đáp ứng rồi.

“Ta và cha mày đang nói chuyện, mày một đứa con nít con nôi cái gì cũng không biết, loạn cắm miệng làm gì.” Triệu Thải Hoa bất mãn nói.

“Mẹ, Đại Võ không có ý này, chính là ăn củ cải đã lâu, muốn ăn thịt gà. Nhưng trong nhà liền dư lại một con gà như vậy, mẹ cũng biết Anh Tử là người biết sinh sống, luôn nói muốn đem con gà này để dành ăn tết. Con đã đáp ứng Đại Võ lại mua thêm một con gà, đứa nhỏ này đây là luyến tiếc con đó mà, nếu con thế em hai đi làm công trình trị thuỷ, không nói vừa đi chính là một hai tháng, đáng thương bọn Đại Võ liền thịt gà đều không ăn được.” Liễu Thanh Vân vội vàng nói.

Triệu Thải Hoa nghe vậy liền rối rắm một lát, cuối cùng vẫn là nói: “Hiện tại lại không phải giống như mấy năm trước, sao có thể muốn ăn thịt gà đều không được, mẹ trở về bắt con gà cho con. Nhưng con cả a, còn chuyện công trình trị thuỷ thì sao?”

“Mẹ yên tâm đi, nếu em hai thân thể yếu đuối, vậy đừng đi, đều là anh em nhà mình, con thế em hai đi cũng là giống nhau.”

Triệu Thải Hoa nghe được câu trả lời như mong muốn, vừa lòng mà đi rồi, một lát sau thật sự đưa một con gà lại đây.

Đại Võ hận sắt không thành thép mà nhìn Liễu Thanh Vân, đêm qua vừa mới ăn bánh bao thịt, ai muốn ăn gà chứ, cậu chính là lo lắng thân thể của cha.

Cố tình Liễu Thanh Vân được con gà lại giống như chiếm được tiện nghi lớn vậy, cao hứng mà nói với mấy đứa nhỏ: “Buổi tối cho mấy đứa ăn thịt gà no luôn.”

Sau đó anh ta lại nhớ tới ngày hôm qua Đại Võ đánh nhau với mấy đứa nhỏ kia, liền nói với Đại Võ: “Đại Võ, mau đi đứng tấn, con nói xem sao con lại yếu đến vậy chứ? Chỉ có mấy đứa nhỏ cũng đánh không lại.”

Đại Võ trợn to mắt không nói lời nào, thầm nghĩ hai ta rốt cuộc ai yếu nha, bà nội cho cha một con gà, cha liền thế chú hai đi làm công trình trị thuỷ.

Liễu Thanh Vân tự nhiên là không có khả năng thật sự đi làm công trình trị thuỷ, chính anh ta còn không đi làm việc, sao có thể thế Liễu Bảo Căn đi chứ. Gà này để đến ngày mai khẳng định là giữ không nổi, cho nên anh ta tính toán buổi tối liền đem con gà này cùng với con gà trong nhà đều giết ăn thịt.

Bạn đang đọc Diễn Tinh Huyền Học Đại Sư Ở 70 của Băng Trừng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PiDau
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.