Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý định gặp gỡ 3

Phiên bản Dịch · 1424 chữ

Thanh Chỉ không biết lúc này Hứa Diễn đã ở Thanh Phong lâu, nhìn nữ quyến Diệp gia lục tục lên lầu, trong mắt lóe lên tia sáng làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Ngô Minh nhìn Hứa Diễn, trong mắt mang theo một chút chế nhạo: " Như thế nào, đang xem thử ai là thê tử tương lai của huynh sao? ”

Chuyện Diệp Hằng và Diệp huyện lệnh nhìn trúng Hứa Diễn, muốn kết thân với hắn trong giới đọc sách hiện giờ đã không còn là bí mật, đương nhiên có hâm mộ ghen tị, đối với thư sinh nghèo bọn họ mà nói, nữ nhi của Huyện lệnh gia cho dù là thứ nữ cũng đã là trèo cao.

Ngô Minh tuy rằng hâm mộ, nhưng cũng biết mình không có loại bản lĩnh này, cho nên hiện tại có thể thản nhiên.

Hứa Diễn tiếp trà cho Ngô Minh, nhưng không trả lời hắn: " Trời sắp tối rồi, bên ngoài chắc hẳn rất náo nhiệt. ”

Ngô Minh không để bụng: "Nơi này của chúng ta chỉ là địa phương nhỏ, cho dù có náo nhiệt cũng không náo nhiệt đến đâu, tuy vậy, năm nay đi theo Anh Bác hầu phủ, ngược lại cũng có thể nhìn thấy một chút phong cảnh! ”

Hứa Diễn cười cười không nói gì, mùa đông ngắn ngủi, hiện tại sắc trời đã có chút mơ màng, mà hắn cũng vừa mới đưa ra quyết định, đi gặp Diệp tứ tiểu thư.

Sau khi sống lại, rất nhiều chuyện đều xảy ra thay đổi, điều này làm cho Hứa Diễn thật sự tò mò, rốt cuộc là khâu nào xuất hiện sai lầm.

Các nữ quyến ở lầu ba, ghế ngồi rộng rãi có thể tùy tiện ngồi, Thanh Chỉ vẫn là ngồi cùng một chỗ với Lâm thị, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trong mắt mang theo khát vọng cùng hâm mộ.

Lại nói tiếp, từ lúc nàng sinh ra đến bây giờ đã mười lăm năm, số lần nàng được đi ra ngoài thật sự rất ít ỏi!

Lâm thị nhìn thời gian không sai biệt lắm, đi hỏi Vương thị hiện tại có thể bày cơm được không.

Vương thị biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, tuy rằng không để ý lắm, nhưng nghĩ đến thái độ của trượng phu cùng nhi tử cũng sẽ không chậm trễ, nói: " Bày cơm đi! "

Đồ ăn của Thanh Phong lâu không tệ. Bọn họ tự mình trồng lều ấm, cho nên có đồ ăn xanh mướt. Lúc tới mùa đông, Thanh Chỉ rất hiếm khi có thể ăn được dưa chuột giòn hay dưa chuột muối chua các loại.

Nói thật, Thanh Chỉ bây giờ rất không có tiền đồ mà chỉ muốn gặm một miếng dưa chuột nha.

Đương nhiên, rụt rè vẫn phải có, nàng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, nếu thật sự làm như vậy thì Vương thị nhất định sẽ không tha cho nàng.

Diệp ngũ thái thái cười nói: " Thanh Phong lâu này cũng không biết trải rộng bao nhiêu, kinh thành có, Kim Lăng có, không nghĩ tới huyện Tùng Dương nơi này cũng có, không biết người đứng sau màn này rốt cuộc là ai. ”

Vương thị lại càng không rõ ràng, chỉ cười nói: " Có thể làm ăn lớn như vậy, nhất định không phải là người bình thường. ”

Đám người Diệp Thanh Vi cũng dựng thẳng lỗ tai nghe, hiển nhiên cũng rất tò mò về vị chủ nhân của Thanh Phong lâu này.

Sau khi ăn cơm tối xong, màn đêm buông xuống, trên đường cũng náo nhiệt hẳn lên, Thanh Chỉ xuyên qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới, ngựa xe như nước, ứng với câu "đông phong dạ phóng hoa thiên thụ".

Lâm thị đi tới chỗ Thanh Chỉ, nói: " Đi qua xem một chút đi. ”

Thanh Chỉ biết nàng ám chỉ chuyện gì, càng đến gần, Thanh Chỉ càng bình tĩnh, đứng lên, đi theo Lâm thị ra ngoài.

Hành động này được đám người Diệp Thanh Vinh nhìn thấy, Diệp Thanh Phân và Diệp Thanh Oánh đã thay đổi sắc mặt, không biết rốt cuộc là muốn làm cái gì, mà Diệp Thanh Vinh đã hỏi ra: " Mẫu thân, đại tẩu mang theo tứ muội muội là chuẩn bị đi đâu vậy ? ”

Vương thị nhìn thoáng qua mấy thứ nữ thật sâu, nói: " Chờ là biết. ”

Diệp ngũ thái thái minh bạch một chút, nghĩ đến tướng mạo của Diệp Thanh Chỉ, nói thật trong toàn bộ Diệp gia cũng là số một số hai, chỉ là đáng tiếc, quá ngu xuẩn, bị người ta tính kế không thể sinh con, nếu không sau này chắc chắn có tiền đồ.

Mấy thái thái từ Kim Lăng tới cũng đều cảm thấy Thanh Chỉ sau này sẽ không có tiền đồ tốt gì, cho nên cũng không thèm để ý.

Lúc Thanh Chỉ đi theo Lâm thị ra ngoài, Lâm thị liền nói với nàng: " Muội cũng không cần quá khẩn trương, chỉ là gặp mặt mà thôi. ”

Thanh Chỉ gật gật đầu, không nói gì, bởi vì đã tới rồi.

Bên cạnh Diệp Hằng có một nam tử, mặt mày trong trẻo, quang phong tất nguyệt, toàn thân mang theo một cỗ hương vị nho nhã. Thanh Chỉ sửng sốt, nói thật, nàng cũng không ngờ Hứa Diễn lớn lên lại đẹp đến như vậy.

Cái loại vẻ đẹp này làm cho người ta cảm thấy rất sạch sẽ, Thanh Chỉ sửng sốt một hồi, sau khi phục hồi tinh thần lại, trong lòng kháng cự, hắn như vậy quá ưu tú, ưu tú đến mức làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Người này, lần đầu gặp mặt có thể làm cho người ta chú ý tới khí chất quanh người hắn chứ không phải trang phục, nói thật, làm được việc này cũng không đơn giản chút nào.

Mà điều khiến Thanh Chỉ để ý nhất vẫn là ánh mắt của Hứa Diễn. Dù hắn biểu hiện ôn hòa tao nhã như nào Thanh Chỉ cũng không tin, bởi vì ánh mắt của một người không lừa được người khác, mà trong mắt Hứa Diễn chỉ có hờ hững, giống như bất luận hắn cùng ai thân cận cỡ nào đi nữa cũng cách một tấm màng ngăn.

Hứa Diễn cũng đang quan sát Thanh Chỉ. Kiếp trước hắn đã gặp qua Thanh Chỉ hai lần, bất quá khi đó Diệp Thanh Chỉ vĩnh viễn đều nhu nhược không có chủ kiến, mặt mày vô cớ mang theo chút sầu muộn, nói trắng ra là một đóa kiều hoa được nam nhân nâng trong lòng bàn tay, đẹp mắt, nhưng không thực dụng.

Đây là lần thứ hai Hứa Diễn nhìn thấy Diệp Thanh Chỉ, hắn rất xác định, Diệp Thanh Chỉ giống như là một người khác, lạnh nhạt, dung mạo vẫn mềm mại như trước, nhưng không yếu đuối, bởi vì kiên nghị cùng chấp nhất trong mắt Diệp Thanh Chỉ kiếp trước tuyệt đối chưa từng xuất hiện qua, cho nên ngoại trừ túi da bên ngoài thì giống như hai người khác nhau.

Mấu chốt nhất là Hứa Diễn cảm thấy Diệp Thanh Chỉ ở phương diện nào đó giống như hắn.

Hứa Diễn biết, hắn cảm thấy hứng thú với Diệp Thanh Chỉ.

Lâm thị cũng không ngờ Hứa Diễn lớn lên tốt như vậy, trong lòng cảm thấy an ủi, dù gì hai người cũng có tướng mạo tương xứng.

Lâm thị cười nói: " Tối nay nam nữ cùng nhau xuất hành cũng không kiêng kị cái gì, hai người các ngươi cùng nhau đi dạo một chút đi! ”

Thanh Chỉ nhìn về phía Hứa Diễn, nàng nghĩ có chút lời vẫn nên nói rõ ràng với hắn, nàng và hắn thật sự không thích hợp chút nào.

Hứa Diễn cười nhạt: " Diệp tứ tiểu thư cảm thấy thế nào? ”

Hết thảy đều nho nhã lễ độ, nhưng Thanh Chỉ lại càng đề phòng Hứa Diễn nhiều hơn: " Được, làm phiền rồi. " Khách khách khí khí, cố ý muốn bảo trì khoảng cách.

Diệp Hằng dặn dò Thanh Chỉ: " Đừng quá tùy hứng. ”

Thanh Chỉ nhu thuận gật đầu: " Vâng, đại ca. ”

Bạn đang đọc Điền Viên Thủ Phụ Sủng Thê (Dịch) của Tỳ Bà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranmongthuy123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.