Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được cưng chiều lên tận mây xanh (1)

Phiên bản Dịch · 2425 chữ

*Editor: Thượng Quan Vô Song

Beta: Thượng Quan Minh Lục*

Diệp Quân thoát khỏi cảm giác thất bại do bị cách chức, bắt đầu xốc lại tinh thần tìm việc làm mới một lần nữa.

Bệnh viện tốt ở Tthành phố B nhiều như cây mọc trong rừng, nhưng những bệnh viện này đều muốn thuê người làm theo biên chế, không thích nhân viên làm việc theo hợp đồng, mà khi ứng tuyển thì đầu tiên cô cần phải giải thích rõ nguyên nhân bị cách chức ở bệnh viện Đệ Nhất.

Lựa chọn qua lại một hồi, cô apply vào một bệnh viện hạng ba ở ngoại thành, tên là bệnh viện Nam Giao. Bệnh viện này nằm ở ngoại thành thành phố B, cũng không tính là lớn, hai năm gần đây mới trở thành bệnh viện hạng ba được cấp bảo hiểm y tế. Viện trưởng và chủ nhiệm rất tán thưởng kinh nghiệm lâm sàng của Diệp Quân, cũng đánh giá cao quá trình làm việc thực tiễn của cô ở bệnh viện Đệ Nhất, trực tiếp bổ nhiệm cô làm bác sĩ Phó chủ nhiệm, đồng thời hứa hẹn chỉ cần cô làm tốt, đủ tư cách vượt qua đợt kiểm tra nhân sự thì sẽ giao cho cô vị trí bác sĩ Chủ nhiệm.

Tuy Diệp Quân không để ý mình sẽ công tác ở vị trí Phó chủ nhiệm hay Chủ nhiệm, nhưng nghe được lời hứa hẹn như vậy, cô vẫn rất cảm động.

Qua việc đó có thể thấy viện trưởng rất coi trọng cô.

Ở bệnh viện Đệ Nhất nhân tài đông đúc, cô chỉ là một người nhỏ bé không đáng chú ý, tới bệnh viện Nam Giao được coi trọng như vậy khiến lòng cô nổi lên hùng tâm tráng chí, hận không thể cống hiến hết mình cho bệnh viện.

Đừng thấy bệnh viện Nam Giao chỉ là một bệnh viện ở ngoại thành mà nhầm, gần đó có một khu sản nghiệp ứng dụng công nghệ cao, khuôn viên bên cạnh là nhà ở của nhân viên làm việc tại đó cho nên bệnh viện này bình thường cũng rất bận, dòng người qua lại không dứt.

Sau khi Diệp Quân đến bệnh viện này mặc dù cường độ làm việc không cao như trước kia ở bệnh viện Đệ Nhất nhưng vẫn rất bận rộn.

Bởi vì nơi này cách nhà cô khá xa, lại vừa vặn có một trạm xe điện ngầm ngay bên ngoài bệnh viện không cần đổi tuyến rất thuận lợi, nên cô không để Tiêu Ngạn Thành tới đón mình sau khi tan làm.

Tan làm vào giờ cao điểm ngồi trên xe ô tô tắc nghẽn cả quãng đường, cả người đung đưa khó chịu, chi bằng ngồi xe điện ngầm thoải mái hơn.

Bởi vậy mà hôm nào Diệp Quân cũng phải đến 7-8 giờ mới về đến nhà, Tiêu Ngạn Thành thấy thế mà đau lòng, dứt khoát mua luôn một căn nhà gần bệnh viện Nam Giao phù hợp cho hai người ở.

Thật ra Diệp Quân không nỡ bỏ căn nhà cũ của cô ở nội thành, cơ mà vừa bước vào căn hộ mới này xem xét thì cô lập tức thích.

Trong phòng khách có một cửa sổ lớn sát mặt đất ở hướng nam, sàn nhà lát gỗ thật hoàn toàn sáng đến mức có thể soi gương, phòng vệ sinh sử dụng ba màu xám trắng đen chủ đạo rất có phong cách, nhìn đến phòng bếp sạch sẽ sáng sủa, Diệp Quân lập tức muốn dọn hành lí vào ở luôn.

Căn nhà cũ của cô ở nội thành thật sự chỉ xứng xách dép cho ngôi nhà mới này.

Từ khi chuyển đến nhà mới gần Nam Giao, cuộc sống của Diệp Quân thoải mái hơn, mỗi ngày sau khi tan sở thì đi bộ về nhà, về đến nơi nếu Tiêu Ngạn Thành ở nhà thì cô chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, nếu anh không ở nhà thì cô nấu một bữa cơm đơn giản cho hai người.

Ở bệnh viện Nam Giao cô là bác sĩ Phó chủ nhiệm, không cần trực ca đêm, mặc dù phòng khám bệnh và khoa giải phẫu cũng bận bịu nhưng không bận như hồi còn ở bệnh viện Đệ Nhất, thậm chí cô còn dư thời gian làm vài món cầu kỳ đẹp mắt, hưởng thụ mỹ vị nhân gian.

Sau khi trở về, Tiêu Ngạn Thành ăn cơm cùng cô, cơm nước xong xuôi thì anh dọn dẹp bát đũa mang đi rửa.

Cuộc sống của hai người y hệt như một đôi vợ chồng.

Một ngày nọ, Tiêu Ngạn Thành đang họp, Diệp Quân đột nhiên thèm cá hồi nướng, nhớ tới bịch nước sốt mua trước đây đã được chuyển phát nhanh giao tới hiện đang cất ở trong tủ dự trữ, cô do dự chốc lát, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa, rón rén đi vào.

Vừa đi được hai bước liền nhận ra cuộc họp của Tiêu Ngạn Thành là đang gọi video.

Trong lòng lộp bộp, cô cúi người, khom lưng lại như mèo đi vòng ra sau Tiêu Ngạn Thành giống như kẻ gian vậy.

Ai ngờ đúng lúc này, Tiêu Ngạn Thành lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô đầy nghi hoặc.

Cô vừa lắc đầu, rồi khoát tay.

Tiêu Ngạn Thành thấy vậy muốn mở miệng nói.

Cô vội thở dài một hơi, sau đó chỉ chỉ tủ đựng đồ đằng sau lưng anh, cuống cuồng ra hiệu cho anh đừng có lên tiếng.

Tiêu Ngạn Thành lại xoay người nhìn vào ống kính video, trong màn hình, hơn mười nhân viên công ty đang nhìn anh chằm chằm, trưng ra bộ mặt đầy dấu chấm hỏi biểu hiện không thể tưởng tượng nổi.

Anh ho khẽ một tiếng: “Không có gì, tiếp tục cuộc họp.”

Diệp Quân khom lưng đi từ sau lưng Tiêu Ngạn Thành đến tủ chứa đồ, nhẹ nhàng mở ra cầm lấy kiện hàng rồi lại khom lưng rời đi.

Mà trong phòng họp của công ty, một đám quản lí cấp cao trên mặt vẫn duy trì bộ dáng ta đây rất nghiêm túc, trong lòng thì sùng sục như ấm đun nước sôi.

Mọi người miễn cưỡng duy trì vẻ ta đây vẫn đang nghiêm túc họp xong, sau khi vang lên tiếng “tách” bảo đảm rằng camera trong phòng họp đã tắt thì lập tức nổ tung.

“Tổng giám đốc có ý gì đây? Cô gái khom lưng đi như mèo phía sau anh ấy là sao?”

“Anh ấy không phải không gần nữ sắc sao? Sao lại có một cô gái ở trong nhà?”

“Ở chung? Kết hôn rồi? Hay là có em bé cơm mẹ nấu luôn rồi?”

“Thì ra sếp tổng nhà mình kết hôn ngầm, lừa gạt cả đám chúng ta, thật là khổ!”

Từng câu nghi vấn nổ ra bùm bùm như pháo đại bác, cơ hồ biến phòng họp thành cái hố.

Sau khi thảo luận kịch liệt một phen, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Phó Tinh Vũ.

“Khai mau, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì!”

Phó Tinh Vũ cảm thấy mình thật oan uổng, oan không chịu được.

Chắc tôi biết chuyện gì đang xảy ra ấy.

Tôi cũng buồn bực lắm chứ bộ.

Rõ ràng bên cạnh Tiêu Ngạn Thành không có một cô gái nào hết, anh suốt ngày bận rộn công việc, căn bản không có nổi thời gian đi tán gái, ok? Sao tự dưng lại có một người nhảy ra thế này cơ chứ.

Nhưng mà anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều phóng ánh mắt “Chúng tôi không tin” lên trên người anh ta.

Cuồi cùng không còn cách nào khác, anh ta đành giơ tay đầu hàng: “Tôi sẽ điều tra chuyện này rồi nói cho mọi người biết được chưa!”

Lúc này mới bình ổn được quần chúng ăn dưa đang bất mãn.

Diệp Quân cũng không biết toàn bộ quá trình cô khom lưng đi như mèo để tránh ống kính đều đã bị cấp dưới của Tiêu Ngạn Thành nhìn thấy.

Sau khi cô và Tiêu Ngạn Thành ăn cơm xong thì chuẩn bị đi đến bệnh viện một chuyến.

Vốn là Phó chủ nhiệm như cô không cần trực ca đêm, cơ mà hôm nay có một sản phụ mới làm phẫu thuật, sau đó thì phát hiện thấy có hiện tượng sốt nhẹ, cô không yên tâm nên thuận tiện đến phòng sinh xem xét.

Phòng sinh của bệnh viện Nam Giao nằm ở tầng bốn, ngoài phòng sinh là một dãy phòng bệnh. Bởi vì bệnh viện không lớn lắm nên khoa sản và phụ khoa ở cùng một nơi, phòng phẫu thuật, phòng bệnh đều ở đây.

Trùng hợp là lúc Diệp Quân đứng trong thanh máy có một anh trai shipper cầm theo hộp thức ăn đi vào.

Thấy vậy, cô hơi sửng sốt.

Sau khi đến lầu bốn, anh chàng shipper ra khỏi thang máy nhanh hơn cô một bước, vội vàng chạy tới khu phòng bệnh, đi đến một phòng bệnh nào đó, hô: “Phòng số 7724, giao đồ ăn tới.”

Rất nhanh có một bà cụ bước ra nhận lấy thức ăn.

Thấy anh chàng nọ nhanh chóng rời đi, hơi nhíu mày.

Cô trực tiếp đi đến phòng trực ban ở trong hành lang, tìm được bác sĩ Tôn đang trực.

Diệp Quân: “Chúng ta không có nhân viên trực ở khu vực giữa thang máy và phòng bệnh vào ban đêm sao?”

Vẻ mặt của bác sĩ Tôn mờ mịt: “Tại sao lại cần như thế?”

Diệp Quân nhíu mày: “Vậy ban đêm có đóng cửa thang máy và cầu thang thoát hiểm không?”

Bác sĩ Tôn lắc đầu: “Người thân của sản phụ sẽ tới thăm hoặc đưa cơm, tặng đồ, chúng ta không quản được, với lại cũng không thể đóng cửa được đâu.”

Toàn bộ bệnh viện có tổng cộng sáu tầng, khoa sản và phụ khoa chiếm những bốn tầng, mọi người đều dùng chung thang bộ và thang máy, không thể đóng cửa khoa phụ sản lại. Mà những phòng bệnh khác lúc nào cũng có thể có bệnh nhân từ phòng giải phẫu chuyển tới, hoặc là bệnh nhân cần phải đi siêu âm, đủ các loại nguyên nhân khác, nói chung cửa của khu nội trú phải mở 24/24.

Diệp Quân rất khó hiểu: “Như thế làm sao được? Chỗ này là phòng bệnh khoa sản, trong phòng bệnh có trẻ sơ sinh, nhỡ có người thừa cơ mang em bé đi thì sao?”

Bác sĩ Tôn nghe vậy, cũng cảm thấy có lý, nhưng cô ấy ngẫm nghĩ một hồi vẫn lắc đầu: “Nhưng bệnh viện của chúng ta chưa bao giờ xảy ra việc đó cả.”

Diệp Quân bất đắc dĩ nói: “Trước kia chưa từng xảy ra không có nghĩa là sẽ không bao giờ xảy ra mà.”

Bác sĩ Tôn không biết nói gì thêm: “Nhưng cũng không có cách nào.”

Diệp Quân suy nghĩ một hồi, cũng phải, cô chỉ là một bác sĩ bình thường trong bệnh viện, đây không phải chuyện cô có thể giải quyết.

Kỳ thực cho dù cô là Phó chủ nhiệm cũng không có cách nào, chuyện này có lẽ cần phải thảo luận với Chủ nhiệm thậm chí là Viện trưởng.

Ở bệnh viện Đệ Nhất, phòng bệnh của khoa sản và phụ khoa ở hai khu riêng, có phòng bệnh riêng, ở khu vực phòng bệnh của khoa sản, khu vực giữa thang máy và hành lang có một trạm gác, nơi đó có nhân viên bảo vệ 24/7, tất cả nhân viên khác ra vào đều phải tự khai báo họ tên và đăng ký, nhân viên giao hàng thế này cơ bản là không được phép tự do ra vào.

Quy định quản lý này cô đã quen từ lâu, không nghĩ rằng ở bệnh viện Nam Giao lại quản lý khu vực này lỏng lẻo như thế.

Bác sĩ Tôn đã trở lại phòng trực ban, Diệp Quân đứng trong hành lang, sau khi nghĩ ngợi một hồi thì đến kiểm tra tình hình của sản phụ mà cô phụ trách, thấy các phương diện của cơ thể như huyết áp, nhiệt độ đều bình thường thì cô mới yên tâm.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, cô trực tiếp nhắn wechat cho Tiêu Ngạn Thành: “Em có chút việc, anh về trước đi nhé.”

Tiêu Ngạn Thành: “Sao vậy Diệp Diệp? Phải phẫu thuật ư?”

Theo lý thuyết, bệnh viện Nam Giao mặc dù thuộc hạng ba, nhưng cơ sở vật chất không đầy đủ, cũng không có kho máu và phòng ICU*, nếu thật sự có ca bệnh nghiêm trọng cần phẫu thuật gấp thì nhất định phải chuyển viện, muộn như vậy rồi, nếu phải phẫu thuật thì hẳn là trường hợp khẩn cấp, bệnh viện Nam Giao dám thực hiện sao?

*ICU là viết tắt của Intensive Care Unit. Đây là một cơ sở đặc biệt trong bệnh viện được dành riêng cho việc điều trị, cung cấp các loại thuốc chăm sóc đặc biệt và hỗ trợ cuộc sống cho những bệnh nhân bị chấn thương hoặc bệnh tật nghiêm trọng. Các phòng ICU chăm sóc các bệnh nhân bị thương nặng hoặc đe dọa tính mạng nghiêm trọng nhất cần được theo dõi liên tục và chặt chẽ bởi đội ngũ bác sĩ và y tá chuyên khoa. Đội ngũ này được đào tạo về chăm sóc bệnh nhân nguy kịch hoặc bị thương nặng. Bệnh nhân có thể được chuyển trực tiếp trong ICU từ khoa cấp cứu nếu được yêu cầu. Nó thường được thực hiện nếu tình trạng của bệnh nhân xấu đi liên tục.

Diệp Quân trả lời: “Không có, chỉ là em muốn xem xét tình hình phòng bệnh chỗ này vào buổi tối một chút, anh ngủ trước đi nhé.”

Sau khi cô gửi tin nhắn này, định cất luôn điện thoại vào túi, nhưng không biết tại sao lại lấy ra gửi một chữ: “Ngoan. [vuốt_lông.jpg]”

Gửi xong thì cất điện thoại luôn.

Anh có trả lời thế nào thì cô cũng mặc kệ, dù sao thì cô cũng không thấy ahihi.

Bạn đang đọc Diệp Diệp Có Kim Tiêu (Dịch) của Nữ Vương Không Ở Nhà

Truyện Diệp Diệp Có Kim Tiêu (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuongquangia.gha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.