Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học sinh cấp ba chán đời

Tiểu thuyết gốc · 1826 chữ

“Viêt Nam, một quốc gia nhỏ bé đã tồn tại kiên cường sau bao nhiêu chiến tranh gian khó, những người dân, người lính đã hi sinh tính mạng để bảo vệ lãnh thổ biên cường, giữ gìn quốc gia có hình chữ S trong bản đồ này.

Sau hành trình hàng ngàn năm, đất nước thoát khỏi nạn áp bức, thoát khỏi kiếp nô lệ, cho tới nay, đất nước chúng ta đã vươn lên trưởng thành trở mình làm một cường quốc vĩ đại, một quốc gia nhỏ bé những lại không hề yếu đuối.

Thời gian trôi qua giúp cho đất nước ta phát triển kinh người, vốn không được các cường quốc khác trên thế giới quan tâm như Mỹ, Trung Quốc, Triều Tiên, lợi dụng nhược điểm cũng như ưu thế là sự vô hình của mình, vào năm 2562, hàng loạt các thiên tài và chuyên gia trên toàn thế giới với gốc gác máu mủ là dân Việt Nam, sau khi đã học tập và chôm xong các kiến thức tiên tiến, bọn họ mau chóng trở về và dựng xây đất nước.

Và cho đến nay, năm 2884, đất nước chúng ta đã trở thành một trong các quốc gia đứng đầu trong toàn thế giới về lĩnh vực công nghệ tiên tiến , khuếch trương phát triển về các mặt vũ trang và tin học, một số máy móc bán thực tiễn hóa đã được cho phép buôn bán và nhập vào thị trường cho người dân.

Chúng ta nên cảm thấy tự hào vì là con dân Việt Nam, là người có máu mủ của con rồng cháu tiên, chúng ta là những người đã gắn kết lịch sử với tương lai, tạo ra một đất nước rộng lớn và tuyệt đẹp đến như vậy, mọi người thấy có phải không ?”

Vâng, và lời giảng dạy của một lão sư lịch sư với tâm huyết đầy mình không ngừng được bắn ra như súng, ông cầm trên tay cuốn sách lịch sử giáo khoa dành cho học sinh cấp 3, không ngừng quơ quơ tỏ vẻ đất nước chúng ta tuyệt hảo đến nhường nào.

Học sinh ở dưới bị ông kích động làm huyết mạch bên trong sôi trào, chỉ riêng một số thành phần vốn dĩ là học sinh cá biệt hoặc không quan tâm chuyện gì đang diễn ra vẫn ngồi ngáp ngủ, trong đó của Lê Ngọc Minh.

Minh vốn là kiếp sau của Davince, Elfeim nhất tộc của bọn anh không biết vì sao mà biến mất không còn tăm hơi, thứ duy nhất còn ấn tượng trong đầu anh sau khi sinh ra chính là người con gái anh yêu quý, Teresa.

“ Thật nhàm chán”

Thở dài một hơi, đây không biết đã là lần thứ bao nhiều mà vị lão sư này vẫn nhiệt huyết đến vậy, lần đầu tiên anh cũng hơi thích thú như bao người khác, tuy nhiên anh chỉ nghe với tâm trạng của người bề trên xem xét vài chuyện lý thú đời thường.

Sau vài lần liên tục nghe đi nghe lại lời lảm nhảm của vị lão sư này làm cho anh nhịn không được ngáp ngắn thở dài, trí nhớ của anh rất tốt, tuy không đến mức đọc cái nhớ luôn, nhưng ít ra cũng có thể đại khái nắm rõ ý chính của toàn bộ câu chuyện.

Lịch sử hay không thì anh không quan tâm, sống ở Việt Nam được 16 năm trời mà anh vẫn còn chưa rõ ràng tình hình nơi này lắm, hay nói đúng hơn là anh không có hứng thú đi quan sát vậy.

Anh có hai người anh trai, một người tên là Lê Ngọc Đại, một người khác tên là Lê Ngọc Dũng, anh Đại giống với tên, là người lớn nhất trong ba anh em, giờ anh ấy đang làm giám đốc của một công ty phần mềm CNB, nghe nói là phụ trách cho việc hoàn thành các thiết bị hư nghĩ với độ chân thật càng cao càng tốt.

Người anh ba của anh là Lê Ngọc Dũng, anh ấy thì không có tài giỏi như anh Đại, nhưng cũng không có thông minh như anh, vậy nên hiện tại đang làm game thủ , ổng có lập một phòng làm việc nhỏ, giống như đang chuẩn bị đầu tư vào một game mới nào đó với các đồng đội của mình.

Cả hai người anh trai này của anh đều khá là đẹp mã, tuy nhiên tính cách thì anh không dám khen cho lắm, ngược lại là anh, dù không được thừa kế dung mạo cao quý của gia đình, nhưng anh cũng coi như là điển trai tầm trung, không quá chói lóa, nhưng cũng chả thu hút gái, anh đơn giản chỉ là một người qua đường không đáng chú ý thôi.

“ Ôi, Minh, tý nữa mày muốn ăn gì ?”

Một anh chàng nghịch ngợm có phần hết sức hoạt bát lập tức choàng tay lên người Minh, cậu nói với một giọng thích thú, kiểu như ăn cơm trưa là toàn bộ kho báu của mình vậy.

“ Hửm ? bánh mì kẹp xúc xích đi, còn mày ?”

Trả lời với thái độ bâng quơ, thế giới này, thời đại này, vẫn chỉ là đại lục Thiên Hà to lớn như cũ, tuy nhiên qua nhiều năm phân cách thì Trái Đất chính là một trong các mảnh ghép nhỏ bé của nó.

Ở nơi đây, mọi ma pháp lực đã không còn, thậm chí việc tu luyện lại kiếm thuật của anh cũng không có khả thi cho lắm, không giống với thứ tiểu thuyết trung quốc anh thường nghe người khác bàn tán, nào là linh khí hoặc là tinh hạch, đấy không phải là thứ mà anh hay tu luyện.

Không biết thế giới này có loại năng lực đó hay không, mà có thì anh cũng không thèm để ý, Điệp tộc bọn anh chỉ tu luyện nhờ vào việc trao đổi và kết bạn với điệp linh, mà một thế giới hiện đại như vậy đừng nói là điệp linh, ngay cả một khu rừng rậm rạp còn không có chứ nói đùa.

Hơn nữa, tại nơi đây cũng không có công chúa của anh, mọi thứ khác lạ, anh lại càng không có mục đích sống nào ngoài việc bảo vệ Teresa, cho nên hiện tại anh không khác gì một thằng học sinh cấp ba chán đời.

“ Tao á ? Sandwich, tất nhiên là nó rồi”

Cậu chàng tinh nghịch có tên là Nguyễn Ngọc Lâm, cả hai không biết lý do vì sao mà trở thành bạn được, nhưng cuối cùng thì tình bạn này cũng coi như là khá đoàn kết, còn Minh thì cũng không quá để ý đến chuyện này, anh cũng không ghét thằng ngốc này, coi như là thứ trợ vui trong những ngày nhàm chán của anh đi.

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện một tý, bài kiểm tra lịch sử hiện đại của bọn họ khá dễ dàng, ngoại trừ một số môn học tầm thường ra, hình như còn có một môn học ứng dụng game giả lập vào đời sống thực tiễn, nó như là một phương tiện giúp loài người thực hiện được mong muốn của mình mà hiện thực không thể đáp ứng.

Gặm một tý bánh mì kẹp xúc xích, quả nhiên, vị của nó chả ngon lành gì, cậu cũng chả có hứng gì để nấu ăn, nói chúng là cậu chỉ đơn giản điền đầy cái bụng của mình mà thôi, một bên nghe thằng Lâm nói nhảm, một bên bấm điện thoại tra tin tức ngày hôm nay.

“ Nè nè, hôm nay lớp trưởng á, ăn mặc không phải là cực kỳ dễ thương sao, nhìn bộ ngực căng tròn kia đi, đảm bảo là gái nguyên tem nguyên đai nguyên kiện chưa một thằng nào bốc, có muốn anh mày giới thiệu không ?”

Cười có phần hơi dâm dục, dù biết rằng Minh sẽ không có hứng thú nhưng Lâm vẫn cố khơi chú ý của anh về cậu, việc làm cho Minh trở nên hoạt bát hơn hoặc có sức sống hơn vẫn luôn là cố gắng của cậu mà.

“ Không cần !”

Khuôn mặt lạnh như băng, anh giống như không có chút cảm xúc nào với cô gái xinh đẹp trong lớp, hiện tại thì anh chỉ quan tâm tới một số tin tức ở trong điện thoại của mình thôi.

“ Ể, đừng vậy mà, nếu mày cứ vậy người ta nghĩ mày là gay mất, đừng bỏ xa tao mà, Minh Minh !”

Bắt đầu lên cơn, hai chữ Minh Minh làm cho anh rợn tóc gáy, một đấm giơ lên thuần thục giộng vào mặt thằng ngốc này một cái cho nó tỉnh ra.

Sau đó Minh vẫn tiếp tục quan sát, giống như cậu chú ý đến thứ gì đó khá thú vị, Minh chợt dừng lại trong vài phút rồi lẩm bẩm ra một cái tên:

“ Thiên Hà online ? Nhãn game toàn tức với độ chân thật 99% ?”

Thiên Hà ? Đây không phải là cái tên của Thiên Hà đại lục sao ? đây là trùng hợp ngẫu nhiên hay là cố ý vậy ?

Thấy Minh bất ngờ làm cho Lâm có phần hoảng hốt, trời ơi, lạnh lùng boy nhà cậu lại có ngày lộ ra vẻ mặt hứng thú đầy quan tâm như vậy sao ?

“ Thiên Hà online, Thiên Hà online chính là hãng game chuẩn bị ra mắt trong ba ngày tới, với độ chân thật hơn 99 %, đây là hãng game toàn tức, có nghĩa là nó ảnh hưởng đến mọi giác quan của mày, giúp mày giống như sống lại trong một thế giới hoàn toàn khác, ngoài ra các thông tin của hãng game này tao đều biết hết đấy !”

Giống như là chó con mừng rỡ khi tìm thấy đề tài mà chủ nhân mình hứng thú, Lâm lập tức nhao nhao về loại game này, còn Minh thì hiếm khi bình tĩnh ngồi nghe xem thằng ngốc này biết những gì, tiện thể thu thập thông tin.

Nhìn Lâm cứ nói liên tục làm anh cảm thấy hơi tội cho cậu ta, nếu bây giờ cho cậu ta thêm đôi tai và cái đuôi chó đằng sau chắc giờ nó lắc đến kiệt sức mất, đưa cho Lâm một bình nước trà mát, để cho cậu ta uống một ngụm thanh họng.

“ Cảm ơn”

Nhận lấy và nốc ngay, hai người tuy rằng tính cách có phần khác biệt, nhưng Minh giống như đã hòa nhập và chấp nhận cậu bạn này rồi.

Bạn đang đọc Ma Pháp Sư Chơi Game Ở Tương Lai sáng tác bởi bao0593846371
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bao0593846371
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.