Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 1550 chữ

Việt Nam, 28 tháng 3 năm 2xxx.

Tại một xóm nhỏ, mặt trời vừa mới dậy, những tia nắng ấm từ sáng sớm chiếu xuống xóm nhỏ này làm khung cảnh vô cùng thơ mộng.

Đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên:" Chết tôi rồi! Muộn học mất!".

Tiếng thét này xuất phát từ một ngôi nhà cấp 4, ngôi nhà này thay vì được xây gần với những ngôi nhà khác thì nó lại một mình bơ vơ trên một ngọn đồi, nhìn vô cùng kì lạ.

Một nam thanh niên lưng đeo cặp sách, tầm khoảng 15-16 tuổi vội vàng cầm một miếng bánh chưng rán còn thừa lại từ tối hôm qua, hắn vừa ăn vừa chạy thục mạng.

Đang chạy thì hắn gặp được một người trung niên, nam thanh niên chủ động chào:" Cháu chào bác". Người trung niên nói:" Mày lại dậy muộn đấy à? Lên đây bác đèo đến điểm xe bus", ông ta chỉ vào con dream tàu có chút cũ nát của mình.

Nam thanh niên vội vàng cảm ơn rồi nhảy tót lên xe. Người trung niên vừa lái xe vừa nói:" Hôm nay là ngày đầu tiên đi học mà, lại đi muộn, kiểu gì thì mày cũng bị phạt Minh ạ".

Người tên Minh không ai khác là nam thanh niên, họ tên đầy đủ của hắn là Nguyễn Tiến Minh, là một học sinh lớp 10, còn người đang đèo hắn là bác Vũ, một người bác vô cùng tốt với hắn.

Minh cười nói:" Ai bảo cháu mồ côi cơ chứ! Nếu mà cón bố hay mẹ chắc họ đã gọi cháu dậy rồi!".

Bác Vũ thở dài nói:" Thật không hiểu nổi mày, người khác mất bố mẹ thì chán chả buồn nói, còn mày thì lại lôi ra đùa được".

Minh cười tươi, bác Vũ nhìn rồi cảm thấy thương cho hắn, lão biết nhìn Minh cười tươi như vậy nhưng lòng nó thì rất đau khổ, Minh mồ côi từ lúc 2 tuổi, bố mẹ nó bị chết trong một vụ hoả hoạn, Minh chỉ sống qua ngày bởi tiền bảo hiểm cùng với số tiền làm thêm ít ỏi.

Hai bác cháu đi một lúc thì đến điểm xe bus, may là vừa đến thì xe bus cũng tới. Minh chào tạm biệt bác Vũ rồi lên xe, hắn vô cùng hứng khởi vì hôm nay là ngày đầu tiên hắn được đến một ngôi trường mới, ở khu quanh xóm cũng có trường cấp 3 nhưng không rõ vì sao một ngôi trường lớn ở huyện lại cho hắn học bổng đến hết năm lớp 12, vì vậy Minh quyết định đi đến trường này để học.

Đến ngôi trường mới hắn không quen ai, với một người trầm tính như hắn thì có chút khó khăn, nhưng cũng may là từ bé hắn có quen 2 người bạn, hai người này là anh em với nhau, khi còn nhỏ bọn hắn đã từng rất thân thiết, nhưng khi lên cấp 2 thì gia đình của 2 anh em bọn họ đã chuyển nhà lên huyện, cả đám cũng chỉ còn nói chuyện với nhau qua điện thoại.

Sau 30 phút di chuyển, cuối cùng hắn cũng tới nơi, đập vào mặt hắn là một cái cổng trường vô cùng khang trang, xung quanh là những quầy ăn vặt với những món mà hắn chưa từng nhìn thấy, những cô cậu học trò ăn mặc gọn gàng, ai cũng mặc đồng phục nhưng rõ ràng là khí chất khác hẳn với hắn. Hiếu kì đánh giá xung quanh, Minh không để ý hắn từ lúc nào trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, họ chỉ trỏ vào người hắn rồi thì thầm to nhỏ.

Không cần biết họ thì thầm gì ,Minh cũng hiểu được họ đang bàn tán về mình. Cũng phải thôi, ai ở đây cũng mặc đồng phục như nhau nhưng họ đều đi giày dép hàng hiệu, trang sức thì vô cùng sang trọng. Còn Minh thì dép tổ ong, trang sức duy nhất là chiếc vòng tay rẻ tiền có thể tìm thấy ở bất kì quán vỉa hè nào, điều này làm hắn lạc lõng, và cảm thấy mình như gà giữa bầy hạc vậy.

Đang xấu hổ thì một giọng nói vang lên:" Minh! Bọn tớ ở đây này!".

Giọng nói này làm Minh mừng rỡ, không thể nào nhầm lẫn được, đây chắc chắn là giọng nói của hai người bạn thân chí cốt của hắn Nhật và Nguyệt.

Đám người quay ra nhìn nơi xuất phát ra giọng nói, một đôi nam thanh nữ tú đang bước ra khỏi con limousine màu trắng vô cùng bắt mắt và sang trọng. Những người vừa nãy còn chỉ trỏ Minh lúc này há hốc mồm đủ để nhét vào miệng quả trứng gà, họ có cùng một suy nghĩ thằng nhà quê này làm sao lại quen với người giàu có như vậy.

Hai người Nhật và Nguyệt đi tới chỗ Minh, hắn cảm động không thôi đã bao nhiêu năm rồi hắn mới gặp được anh em nhà này, như cùng có cảm xúc ,Nhật (người anh) định lao tới ôm Minh thì người em gái Nguyệt của mình đã tới ôm chầm lấy Minh.

Minh cười thầm trong lòng, hắn và Nguyệt đã là người yêu của nhau từ hồi năm lớp 9, mặc dù chỉ nói chuyện qua điện thoại nhưng cả hai đã rơi vào lưới tình của nhau. Người lớn thường nói tình yêu tuổi học trò chỉ là tình yêu bọ xít dính đít vào nhau, nhưng hắn không quan tâm và cũng chả coi là đúng.

Nhật thấy vậy hằn giọng:" E hèm!". Nguyệt đỏ mặt,nhận ra mình thất thố liền thả Minh.

Nhật nói:" Đi thôi không muộn học bây giờ!". Ba người đi tới lớp học của mình, bọn họ cười nói vui vẻ, đợi lúc Nguyệt không để ý Nhật tới khoác vai Minh nói thầm:" Mày trông như thế mà khá phết, lại có thể cưa đổ em gái tao, sau này xem ra mày phải gọi tao là anh rồi".

Minh đỏ mặt, dơ tay đấm nhẹ vào người Nhật, Nhật tỏ vẻ đau đớn rồi cười ha hả.

Vào lớp học, không biết là do duyên số hay tại sao, hắn được xếp ngồi cùng Nhật và Nguyệt.

Kết thúc buổi học, Nhật rủ Minh đi ăn vặt, hắn đành từ chối:" Thôi cho tao xin, mày nghĩ tao có tiền để mua à?".

Nhật cười nói:" Làm sao tao lại không biết hoàn cảnh của mày, cứ việc đi đi tao bao".

Nghe vậy Minh lập tức đồng ý, nói thật là từ sáng chỉ kịp ăn một miếng bánh chưng nên giờ bụng của hắn đang kêu gào, nhưng vì túi tiền không cho phép nên hắn cũng chỉ có thể nhịn để về nhà ăn.

Nhật lôi Minh đi đủ các quán ăn vặt, nào là xúc xích, thịt xiên nướng, bánh mì, kem, chè... Chỉ sau vài vòng bụng của Minh từ kêu gào vì đói giờ lại khóc thét vì quá no.

Hai anh em gọi Minh về nhà nghỉ ngơi rồi chiều về cũng được, nhưng Minh đành từ chối vì hắn còn phải về làm thêm để kiếm tiền ăn nữa. Không còn cách nào khác Nhật nói:" Thôi được rồi, nếu khó khăn quá thì cứ việc nói cho tao cái gì chứ tiền anh không thiếu".Minh tạm biệt hai anh em rồi lên xe bus để về.

Ngày tháng yên bình như vậy cứ dần trôi qua, rồi tới một ngày đặc biệt đã thay đổi đời Minh hoàn toàn.

Hôm nay là ngày sinh nhật của hai anh em Nhật, Nguyệt. Minh quyết định mua một món quà nhỏ, và tới thăm Nhật và Nguyệt một cách đầy bất ngờ.

Tới cổng hắn bấm chuông mãi mà không thấy ai phản hồi lại. Hắn kì lạ, rõ ràng là trước khi đi 2 anh em bọn họ nói rằng có ở nhà mà sao giờ lại không thấy gì.

Nhìn cửa không khóa Minh quyết định đẩy cửa vào, khung cảnh trước mắt làm hắn vô cùng bàng hoàng và hoảng sợ. Một sinh vật vô cùng kì lạ, nó giống như một cô gái nhưng cổ lại bị bẻ cong một góc vô cùng rợn người. Tóc đen dài bù xù, che kín khuôn mặt, mặc trên người một tấm áo trắng bị nhuốm máu. Minh hoảng hốt thốt lên:" Mmm..aaa. ma! có ma! Cứu tôi với!".

Minh đẩy cửa định chạy ra ngoài thì đột nhiên con ma biến mất rồi đột ngột xuất hiện trước mặt Minh. Cô ta nói với giọng đầy ghê rợn:" Người sống, người sống, linh hồn thật ngon". Nói rồi cô ta đưa tay lên định chạm vào người hắn, do quá hoảng hốt Minh lập tức ngất đi.

P/s: Đây mới là khởi đầu nên chưa có nhiều mong mọi người ủng hộ cùng đóng góp ý kiến.

Ở Việt Nam mình không rõ lắm về các truyền thuyết kinh dị mong ae góp ý.

XIN CẢM ƠN!

Bạn đang đọc Thợ Săn Quỷ sáng tác bởi cudentocuc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cudentocuc
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.