Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cháo vừng

Phiên bản Dịch · 1672 chữ

Thời điểm nghỉ trưa, bốn phía đều yên tĩnh, cành dây leo bò lên trên tường xanh ngói gạch.

Dịch đình trời cao hoàng đế xa, cửa thứ hai vừa đóng, đơn vị nào quản lí đơn vị ấy, ước định giữa trưa sẽ cho nghỉ nửa canh giờ, cung nữ thái giám nếu muốn nghỉ trưa cũng được, muốn thừa dịp trời sáng may vá ít đồ cũng tốt, mà muốn tranh thủ đi thăm hỏi bọn tỷ muội cũng được luôn.

Chỉ cần đừng quá mức, ma ma và thái giám quản sự đều mở một mắt nhắm một mắt, đây coi như là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày của mọi người.

Ở trong cung thì khổ hơn hơn, các cung nhân đều bị gò bó trong viện nhà mình, không thể ra ngoài một mình, chân trái bước, đùi phải phế, ai xuất hiện trong viện của cung khác, có bị đánh chết cũng chẳng trách ai.

Kiếp trước, nàng ở trong cung Thiên Thu suốt ba năm, ngoại trừ giúp Từ Khái đi tặng đồ cho Thuận tần nương nương, thì cũng không đi ra ngoài cửa cung Thiên Cung lần nào.

Bỗng dưng nhớ đến những người kia việc kia, Hàm Xuyến hung ác lắc đầu, muốn ném tất cả những chuyện này ra bên ngoài!

Trong đầu suy nghĩ, bước chân cũng nhanh, bất tri bất giác* đã đi vào Hoán Y cục, mặt trời sáng chói, bên cạnh ao nước lớn chỉ có hai ba tiểu nha đầu kiễng chân bên hồ phơi nắng, Hàm Xuyến ngăn một người lại hỏi, “Chung ma ma ngủ rồi sao?”

(* Bất tri bất giác: Vô định, không ý thức)

Tiểu nha đầu lắc đầu, giọng trẻ con ngây ngô đáp, “Vẫn chưa ngủ đâu! Ma ma đang ở bên lò sưởi đối chiếu sổ sách.”

Tinh thần của lão thái thái quá tốt rồi, cả ngày cả đêm nhìn sổ sách, Hàm Xuyến hoài nghi bên gối của lão thái thái cũng cất bạc…

Hàm Xuyến lần tìm miếng kẹo mạch nha đưa qua, xoay người đi về phía lò sưởi, đứng trước cửa vào khẽ vỗ lồng ngực, tự động viên cổ vũ cho mình, sau đó đặt phích nước nóng xuống rồi gõ nhẹ cửa ba lần.

“Vào đi!”

Hàm Xuyến đẩy cửa bước vào.

Đóng kín cửa sổ đối chiếu sổ sách, lão thái thái này ngày cả chút đèn dầu cũng không nỡ châm, cửa sổ giấy phía đông còn bị chọc thủng một lỗ to! Lão thái thái kia đang rụt cổ cong eo, mượn ánh sáng chui qua lỗ thủng gảy bàn tính!

Quá phục luôn!

Hàm Xuyến trợn mắt há mồm.

Trong phòng tối om, Chung ma ma híp mắt nhìn nửa ngày mới nhận ra, là đứa nha đầu trông rất quý phái ngày hôm qua, lại nhìn phích nước nóng trong tay nàng, lúc này mới nhớ tới lúc ấy bà cảm thấy tướng mạo nha đầu này tốt, làm người yêu thích, liền cho thêm nửa phích nước nóng, lúc này chắc hơn nửa là đến trả lại phích nước nóng đây.

“Để chỗ ấy đi!” Chung ma ma bĩu môi, không để ý nữa.

Hàm Xuyến nghe lời đặt phích nước nóng xuống, nhìn quanh bốn phía một chút, còn tốt còn tốt, lão thái thái còn cam lòng dùng bếp lò nhỏ đun nước nóng. Hàm Xuyến để túi vải xuống bàn, xốc từng lớp giấy dầu lên, mở cái nắp bằng sứ ra, có một mùi hương ngòn ngọt bay ra.

Hàm Xuyến lấy nước nóng đổ vào chung trà, múc ba thìa bột đen trong bình sứ, đợi nước sôi rồi thì nhanh nhẹn dùng tay áo nhấc quai trà lên, lần giơ lên này, một mùi hương ngòn ngọt bị nước sôi kích thích tỏa ra ngào ngạt. Mùi thơm bùi bùi của hạt vừng giã nhỏ, mùi béo ngậy của hạt dưa, hương táo đỏ phơi khô ngọt ngào, hòa quyện với vị chua của lúa mạch và huệ tây, dậy lên một làn khói trắng vừa phức tạp vừa thuần túy giữa ngày thu đầu tháng chín.

Bên trong túi vải còn có một hộp nhỏ đựng đường cát vàng.

Đường cát vàng là đường mía, không ngọt lắm, hạt tròn thô thô, quấy bên trong cháo hạt bừng, không đầy một lát liền tan thành một tầng ngọt nhạt.

Chung ma ma ngửi mùi thơm, cầm lòng không đậu thả bàn tính và sổ sách trong tay xuống.

Hàm Xuyến bưng chén bằng hai tay đến trước mặt Chung ma ma, mím môi cười khẽ, “Xin mời ngài dùng. Đây là hạt vừng khô rang trong Nội Thiện phòng của con, không giống với cháo vừng bình thường khác, món này của chúng con không có đắng cay, chỉ có vị ngọt. Ngài đừng nhìn đây chỉ là một bát cháo vừng nho nhỏ, nhưng phải phí không ít công sức đấy – hạt vừng phải ướp lạnh trước hai ngày, lại phơi dưới nắng hai ngày, làm mất lớp đắng kia đi, lại rang lúa mạch, huệ tây, hạt sen bỏ tim, táo đó, nhân hạt dưa lột sạch vỏ, nhân trong hạt bí đỏ, hạt hạnh nhân ba lần, còn phải lần lượt nghiền nát từng cái.”

Thơm, quá thơm.

Chung ma hít một hơi.

Ai không biết thứ đi ra từ Ngự Thiện phòng và Nội Thiện phòng đều là đồ tốt? Mấy thứ đó đều là cho chủ tử dùng! Đồ từ Nội Thiện phòng ra, ai cùng đừng mơ đến!

Hơn nữa, bà với cô cô quản sự Trương thị ở Nội Thiện Phòng kia tựa như chó với mèo, không thấy thì thôi, gặp được sẽ cắn.

Chung ma ma đưa tay nhận lấy, múc một ngụm nếm thử, đầu lưỡi vừa chạm vào, ánh mắt của bà liền không kìm được trừng lớn.

Cháo vừng, ai mà chưa từng ăn qua?

Đều là mấy thứ ngoài vỉa hè, nguyên liệu cũng rẻ, không thể so với tổ yến, nhựa đào, nhân sâm gì đó.

Nhưng chính mấy thứ rẻ bèo rách nát này mới kiểm tra được tay nghề, nếu không theo tiêu chuẩn sàng chọn của Ngự Thiện Phòng, sao có thể cùng là một kỹ thuật xào nấu chứ?

Chén cháo vừng này, còn thơm hơn tất cả chén cháo vừng bà từng ăn trong nửa đời, cả một chén cơ hồ không nếm được ra được hạt, tất cả mười mấy loại nguyên liệu đều hòa tan vào nhau, thời điểm bỏ đường cát vàng vào cũng rất chuẩn, hoà tan đến triệt để nhưng không bị nhạt nhòa chìm xuống.

Chung ma ma không chút chần chừ, vừa nuốt một ngụm liền uống ngụm thứ hai, thứ ba, thứ tư, chỉ chốc lát sau chén đã thấy đáy.

Trong lòng Hàm Xuyến âm thầm thở ra một hơi.

Lâu lắm rồi không động đến nguyên liệu nấu ăn – từ sau khi Từ Khái chết đột ngột không rõ nguyên nhân, cơm nàng nấu không còn giá trị gì nữa, Trương thị không cho phép An ca nhi ăn cơm nàng làm, ngay bản thân nàng cũng không còn nhã hứng tự nấu tự ăn nữa. Hộp vừng rang này là sau khi nàng tỉnh lại mới giã, người khác giã hạt vừng đến khi trông thật nhỏ là được, còn nàng cầm cái chày ngọc nặng 10 cân (5kg) giã suốt năm canh giờ, giã đến nỗi sờ mịn như tơ lụa, lúc này mới coi như là được.

Hàm Xuyến cười rót một chén trà nóng cho Chung ma ma, “Ăn xong miệng ngọt, ngài uống một ngụm trà đi ạ, giải ngấy.” Hàm Xuyến luôn không biết ăn nói, bây giờ không nói lời hay không được, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, mới cất thành từng câu lưu loát rõ ràng, “Hôm qua ngài nhân từ thưởng cho tiểu tỳ nước nóng và phích nước nóng, trong người tiểu tỳ không có thứ gì tốt, nghĩ đến ngài là quý nhân nhiều việc, lúc nghỉ chưa chắc đã có thời gian ăn điểm tâm, món cháo vừng này vừa tiện lại tốt cho sức khỏe, liền muốn làm chén cháo đáp lễ ngài.”

Nói xong một tràng, lòng bàn tay Hàm Xuyến toát ra mồ hơi.

Nói chuyện với Từ Khái, nàng còn chưa phải nghĩ nhiều như vậy, Từ Khái nói cái gì, nàng nghe là được, thỉng thoảng vâng dạ hai tiếng đáp lại, cũng chưa từng cố gắng nịnh nọt. Giờ nghĩ lại với cái miệng lưỡi vụng về của nàng, sống tốt trong cung và vương phủ được nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng.

Chung ma ma lấy ra một cái khăn tay, lau lau khóe miệng, “Có qua có lại! Con bé nhà ngươi vẫn còn thông minh, tên là gì nhỉ? Xuyến Nhi?”

Hàm Xuyến gật đầu, nở nụ cười, “Hàm Xuyến ạ, ở ngoài con họ Hạ. Ngài gọi con là Xuyến Nhi là được.”

“Được rồi.” Chung ma ma khẽ gật đầu, “Vậy muốn cái gì? Muốn bọn tỷ muội trong Hoán Y cục giúp chút thêu thùa? Hay muốn tìm cái áo lụa mặc chút? Vẫn là thiếu xà phòng dầu gội?”

Ăn người miệng ngắn, Chung ma ma cũng không vòng vo.

Hàm Xuyến hơi ngẩng đầu, cười đến híp cả mắt, “Phiền ngài nghĩ đến, Xuyến Nhi muốn cầu cái tình cho tiểu tỷ muội cùng vào cung.”

Cái này khiến Chung ma ma rất ngoài ý muốn, “Ai?”

“Tiểu Thu Nhi.” Hàm Xuyến hé miệng nói, “Nghe nói có con chó dữ đuổi theo nàng ấy không bỏ, ngài là ma ma quản sự của Hoán Y cục, nhị đẳng thái giám trong dịch đình cũng phải nể mặt ngài. Chỉ xin ngài quan tâm Tiểu Thu Nhi một hai, đừng để nàng bị con chó ngậm đi mất.”

Bạn đang đọc Diệu Thủ Sinh Hương (Bản dịch) của Đổng Vô Uyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiHi2129
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.