Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 4743 chữ

_Anh có sao hok? Máu chảy nhìu wa'

_Có sao đâu?

Một chút thoáng bùn trên khuôn mặt của nó đã ko giấu đc Long, Long hỏi:

_Em bùn vì Phong ko wan tâm đến em, đúng hok?

_............Anh nói nhảm ji` vậy?

_Anh ko nói nhảm, em đã cho anh thấy điều đó

_...........................................

_Nếu em ko thừa nhận việc mình thix Phong thì cứ coi như hok có vậy

Băng cho Long xong, nó định mở cửa đi ra ngoài thì Long kéo tay nó lại nói:

_Làm bạn gái anh đi

Hơi bất nhờ vì lời đề nghị đó nhưng mặt nó vẫn lạnh như băng, 1 lúc sau, nó nói:

_Em xin lỗi

_Anh sẽ ko bỏ cuộc đâu

Nó nở một nụ cười buồn nhìn Long rồi bước đi, vì tức giận, Long đấm vào bức tường làm

nó có một đường nứt khá dài. Về phần nó, nó đi mà trong lòng rất đau, bỗng chuông đt

của nó reo lên, đó là bà mẹ kế của nó, cuộc đối thoại kéo dài chừng 5 phút thì đt rơi xuống

đất, nước mắt nó rơi ra ko ngừng.

ĐẾN TỐI:

_A lô [Phong đáp ngay khi chuông đt vừa reo lên]

_Cô đây

_Cô Hà hả? Cô sao vậy, cô khóc sao?

_Có..........có...........Yến ở................ở đó ko con?

_Dạ ko, có chuyện ji` vậy cô?

_Ba nó..........ba nó................bị đụng xe............hiện đang trong tình trạng nguy kịch, bà

Cúc - mẹ kế của nó đã báo lại rồi nhưng............nhưng giờ.......vẫn chưa thấy nó về, bác sĩ

nói là nếu đêm nay ba nó ko wa khỏi thì................thì.....................

_Con bik rồi, để con đi tìm cô ấy

_Cám.......cám ơn con

Vừa cúp máy, Phong vội vã chạy ra ngoài tìm khắp những khu vực gần trường và gần nhà,

trời thì đang mưa, vụ tìm kiếm coi bộ hơi bị căng, bỗng Phong để ý tới 1 đám con trai đang

đứng ở vỉa hè và anh nghe chúng nói:

_Đi chơi với tụi anh đi em

_Ngồi đây làm ji`, mưa ướt hết

Một đứa kéo tay cô gái đang ngồi giữa chúng, linh cảm cho Phong bik đó là nó, anh vội

vàng đến và hét lên:

_Tụi bây xéo hết cho tao

_Mày là ai mà láo vậy?

1 thằng trong số đó dùng chân đá cái thằng vừa nói câu đó rồi quay lại nói với Phong lúc

đó đang bẻ tay răng rắc, mặt đầy sát khí:

_Dạ, anh Phong cho em xin lỗi, em hok bik dạy nó

_Anh.......anh làm ji` phải cúi chào nó

_Mày nín đi, anh hai chỗ này đó, mún sống yên ổn thì nín giùm tao[thằng đó nói khẽ]

_XÉO[Phong nhắc lại]

Cả đám chạy vắt giò lên cổ, Phong quay lại nhìn cô gái đang ngồi bệt giữa mưa, người cô

ướt sũng nước, những đường nét trên cơ thể hiện ra rất rõ vì quần áo đã dính chặt vào

người cô do nước. Và........linh tính ko bao giờ phản bội Phong, đó đúng là nó, nước mắt

nó vẫn rơi xuống cùng những giọt nước mưa, mắt nó đỏ lên trông thấy, Phong cởi áo

khoác của mình khoác cho nó, lúc này, nó mới ngẩng mặt lên nhìn Phong, bỗng nó hỏi:

_Anh là ai?

Phong chết điếng người khi nghe nó nói câu đó, sờ vào đầu nó, Phong thấy máu, máu rất

nhìu, nó típ tục nói:

_Anh là ai?

_............Là bạn em, em có nhớ là cha em đang ở BV ko?

_Nhớ chứ

Phong hơi ngỡ ngàng vì anh hỏi tới đâu, nó nhớ tới đó kể cả Long nhưng chỉ duy có anh là

nó ko nhớ, anh nói:

_Anh chở em đến BV thăm cha em nha, băng vết thương trên đầu em nữa

_Nhưng......anh là ai?

_Chút nữa em sẽ bik

Nó ngoan ngoãn lên xe đến BV

TẠI PHÒNG CHỤP NÃO Ở BV:

Tất cả - Long, Phong, Minh, Nguyệt, bà Hà - đều đang hồi hộp mong chờ kết quả, bác sĩ

bước ra nói:

_Em ấy bị 1 vết thương ở đầu nên đã ảnh hưởng đến não bộ

_Con tôi có sao ko bác sĩ?

_Tạm thời thì kết quả cho thấy em sẽ quên đi 1 thứ ji` đó mà em hay nghĩ đến nhất, tính

cách sẽ trái ngược hồi đó nữa vì 1 phần não bộ đã bị tổn thương mà

_Cám.....cám ơn bác sĩ

Cô bác sĩ vừa đi thì nó vừa ra, quả thật nó đã trở nên hiền lành đến nỗi hok ai nhận ra nó

nữa, nó đến bên Phong nói:

_Anh chưa nói với em anh là ai mà

Nhìn nó trở nên ngây thơ như 1 đứa bè, Phong ko khỏi chạnh lòng, anh nói:

_Anh là Phong

_Em có wen anh hok?

_Có, chỉ là em đã quên thôi

Đôi mắt thoáng bùn của Phong đã hok giấu đc nó, nó nhẹ nhàng quàng tay ôm lấy cổ

Phong, 1 hành động mà nếu là hồi đó, nó sẽ hok bao giờ làm, việc này đã khiến mọi người

có mặt ở đó thật sự ngỡ ngàng, kể cả Phong, nó nói:

_Chắc chắn em sẽ nhớ ra anh

Phong bật cười rồi anh nhìn nó mà nở 1 nụ cười khiêu khích nói:

_Em chắc chắn sao?

_Em ko còn nhớ em trước kia như thế nào nhưng chắc chắn anh là người mà hồi đó em rất

quý mến nên mới quên anh vì cô bác sĩ đã nói là: em đã quên đi thứ quan trọng nhất của

mình còn ji`

_Yến, em có nhớ những việc trước khi em ra khỏi trường ko?[Long cắt ngang]

Nó bỏ tay ra khỏi Phong rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói:

_Em chỉ nhớ là có 1 người nào đó đi với em ra khỏi trường, đi đến cầu thang

thì......................Áh

Nó ôm đầu la lên, đúng lúc đó, Nhi và Ngọc đi vào, vừa thấy Phong, Nhi nói:

_Đúng là anh ở đây.........

Nhi chưa nói dứt câu thì thấy Yến, ánh mắt của Nhi lộ rõ vẻ bối rối, Nhi nói:

_Sao.......sao......mày.......lại......ở..... ..đây........?

Vừa nhìn thấy Nhi, nó ôm chầm lấy tay Phong, ánh mắt sợ sệt, thấy ko bình thường, Phong

hỏi nó:

_Em sao vậy?

Nó vẫn im lặng, ánh mắt vẫn nhìn Nhi, tay nó bấu chặt lấy tay Phong hơn, Phong quay lại

nhìn Nhi, ánh mắt cô bối rối hơn khiến Phong, Long, Minh, Nguyệt ko khỏi nghi ngờ, còn bà

Hà đã về phòng bệnh của chồng mình rồi, Nhi nói trong sự lo lắng:

_Mày..........mày sao......vậy?

Nó nhắm chặt mắt lại khi Nhi đưa tay định "hỏi thăm" nó, thấy vậy, Phong ôm nó vào lòng,

ánh mắt vẫn ko rời Nhi, còn Long thì ngăn bàn tay của Nhi lại và nói:

_Có vẻ như Yến hok thix sự hỏi thăm của em thì phải

Ngọc nãy giờ vẫn im lặng vì cô đã nhận thấy vẻ hok bình thường ở Nhi, Phong nói:

_Tối nay anh sẽ ở lại với bác Hà để lo cho bác Dương, em về đi

Dù ko cam tâm nhưng 2 người là wa' nhìu, Long nói:

_Vậy tao về đây

Long vừa đi thì Ngọc chạy theo, Nhi cũng trốn tránh ánh mắt dò hỏi của Phong bằng cách

chạy biến vào thang máy

Phong nhìn nó hỏi:

_Sao em lại sợ hãi vậy?

_Cô ta.........chính cô ta..........

Nó nói trong nước mắt, Phong ôm nó vào lòng mình chặt hơn, "Lần này thì anh ko thể tha

cho em đc rồi, Nhi ạ"

Đợi cho Yến thiếp đi trong phòng bệnh của ông Dương, Phong ra ngoài và gọi đt cho mấy

thằng đàn em:

_A lô, anh hai hả? Có chuyện ji` hok anh?

_Tao mún bik khoảng từ 2h đến 5h, con Nhi ở đâu, làm ji`, mày dùng mọi cách tra hỏi

mấy đứa trong trường cho tao

_Dạ nhưng sao lần này anh làm căng wa' vậy?

_Tao nghi rằng nó đã làm 1 việc ko nên làm và nếu đúng như vậy thì nó phải trả giá

_Nó là con gái mà

_Tao ko cần bik, mà mày hỏi nhìu wa', lo làm đi

Nói rồi Phong cúp máy ko để cho thằng đàn em nói thêm ji` nữa

SÁNG HÔM SAU:

Vị bác sĩ già bước ra rồi lắc đầu 1 cái, nó và mẹ nó đều khuỵu xuống, anh nó cố giấu nỗi

thương tâm trên mặt mà cùng với Thu an ủi bà Hà, Phong lo đỡ nó, anh ko bik phải an ủi

nó ra sao với cú shock này. Cha nó đã mãi ra đi, bà mẹ kế của nó ko nói ji` cũng chả khóc

như nó và mẹ nó. Một người đàn ông đến tự nhận mình là luật sư và nói:

_Trước khi chết, ông Dương đã lập ra 1 bản di chúc và nói rằng di chúc sẽ đc mở ngay sau

khi ông chết dù là ở đâu vì ông ko mún người nào đó mừng trước cái chết của ông:

Ông ta lấy từ trong cặp ra 1 phong bì và lấy tờ giấy bên trong đó đọc to:

_"Trước hết là tôi xin lỗi bà, bà vợ đã sống cùng tôi 40 năm và tha thứ cho tôi khi trong 1

phút lầm lỡ, tôi đã lấy người đàn bà khác về. Cha xin lỗi các con, đặc biệt là con, Yến àh,

cha bik là con mãi ko tha thứ cho cha nhưng cha vẫn mong phép màu đó sẽ xảy ra. Tha lỗi

cho cha. Cha bik cha sẽ có ngày này và đúng là cha đã chết trong cô đơn, cha đã làm con,

Toàn và mẹ con đau khổ, cha đã khiến con trở thành một khối băng vĩnh viễn ko tan, đã

khiến con trở nên băng giá vô tình với tất cả, nhưng cha tin rồi trái tim con sẽ tan chảy

trước tình cảm của 1 người con trai nào đó, cha tin như vậy. Toàn bộ tài sản cha gầy

dựng, 1/3 sẽ là của con, 1/3 của Toàn và 1/3 nữa thì tùy con định đoạt, cho hay ko là

quyền của con. Còn bà, tha thứ cho tôi, tôi mãi yêu bà, Hà àh nhưng tôi đã phạm 1 sai lầm

ko cứu vãn đc. Một lần nữa, tôi xin lỗi"

Bà mẹ kế của nó khuỵu xuống khi ông luật sư đọc xong tờ di chúc, toàn bộ ko hề có tên bà

ta, còn nó và mẹ nó lại típ tục khóc, nhất là nó, nó gục hẳn trong lòng Phong mà khóc,

khóc mãi ko ngừng. Nó khóc vì nó đã hiểu lầm cha mình. Anh nó lên tiếng phá tan bầu ko

khí ảm đạm:

_Số tiền 1/3 đó, mày tính thế nào để luật sư còn dễ quyết định

_Em sẽ..............

Em sẽ lấy 1 nửa từ 1/3 đó cho bà ta

_Mày điên àh? Tại sao?

_Làm người phải tha thứ cho nhau đi anh, đừng nên oán hận mãi nữa, 1 nửa còn lại, em

sẽ tặng cho viện dưỡng lão, chú dàn xếp giùm con nha, luật sư

_Nhiệm vụ của chú mà, chú đi đây

Bà mẹ kế của nó quá hổ thẹn nên lấy túi xách rồi chạy đi, đúng lúc Long vừa tới, thấy

không khí ảm đạm thì Long đã hiểu chuyện ji` xảy ra, anh nói:

_Chia bùn với bác, bác Hà

_Cảm ơn cháu nhìu lắm

_Cháu có món quà cho bác đây

_Bác ko có hứng lúc này

Long vừa búng tay thì có 2 đứa đàn em đến kéo lê theo 1 thằng cỡ chừng 20 tuổi, trên

người chưa chỗ nào là chưa bị đánh, Long nói:

_Đây là người đã đụng bác Dương rồi bỏ chạy, cháu chỉ tìm người còn việc định đoạt số

phận tên này thì cháu dành cho bác

Thằng đó la lên:

_Tôi ko làm

Nó nãy giờ đứng yên nhưng nghe câu đó, nó bước đến thằng đó nói:

_Anh ko làm?

_Ko....tôi.....tôi.....ko......làm........

_Nói lại đi, anh phải thề là anh nói thật nếu ko, tôi ko nghĩ anh có thể bước ra khỏi BV này

Toàn xen vào:

_Tao tưởng phải tha thứ

_Đúng nhưng em ghét ai làm việc tày trời ji` rồi chối lắm

Thằng đó run run nói:

_Tôi.......tôi......thề......là.......tôi... ........

_Có hay ko?

_CÓ......tôi....có.........làm...........

_Em định sao? [Long hỏi]

_Luật pháp cùng lắm chỉ phạt tù nhưng em mún theo luật của riêng em, giết người đền

mạng

_Ok

2 thằng lúc nãy kéo tên đó ra, tên đó la lên:

_Ko.......ko........th.......a........cho......... tôi............

_KHOAN

Mẹ nó la lên, rồi bà ấy nói trong nước mắt:

_Người này chết rồi thì ba con có vui lòng hay ko, phải bik tha thứ con ạ, đừng vì hắn là

tên giết cha con mà con lại tàn nhẫn như vậy

Nó ko nói ji` nữa mà chạy lên sân thượng, Long hỏi Phong:

_Ko chạy theo àh?

_Chắc chắn mày có ji` để nói với Yến nên mới hỏi tao như vậy

_Đúng, đem thằng đó lên công an đi

Rồi Long cũng chạy lên theo, Thu hỏi:

_Em ko lo àh?

_Lo ji` ạ?

_Long và nó [Toàn tiếp lời]

_Phải để viên ngọc tìm đúng chỗ của mình chứ ạ, nếu đó là Long thì sao

Tất cả đều im lặng khi nghe Phong nói vậy

TRÊN SÂN THƯỢNG:

_Cám ơn anh

_Về việc anh đã bắt tên đó àh

_Sao cũng đc

Sao 1 hồi im lặng, Long nói:

_Em đi Pháp với anh ko?

_Anh nói vậy là sao?

_Cha anh vừa thông báo sáng nay, ông bảo là việc hợp tác với mẹ em đã xong, gia đình

anh sẽ wa Pháp để cha anh típ tục sự nghiệp, Pháp là vương quốc thời trang mà cha anh

kinh doanh về nó mà

_Vậy..........

_Đúng, đây sẽ là lần cuối anh gặp em, em đi cùng anh ko?

Nó lắc đầu, Long nói:

_Đã mất trí nhớ nhưng em vẫn còn luyến tiếc Phong àh

_Dù ko nhớ về anh ấy nhưng em vẫn thấy ở anh ấy có ji` đó rất thân wen, gần gũi, em xin

lỗi anh

_Mới chuyển về trường em đc 1 ngày lại phải đi, chán wa'

_Chừng nào anh đi

_...................Bây giờ

_Gấp vậy

_Cha anh đã sắp xếp tất cả chỉ để anh đến với Ngọc, vé máy bay ông cũng đã mua khá

lâu, mua chung với gia đình Ngọc mà, ko đến với người mình yêu cũng đau thật, nhưng.......

anh mong em hạnh phúc

_............Cám ơn anh

_Anh sẽ thử yêu Ngọc xem, trễ rồi, anh phải đi đây

Nói rồi Long kéo nó vào lòng mình, hơi ngỡ ngàng nhưng Long nói:

_Cho anh 10 giây thôi

Nó lại típ tục khóc, Long bước đi và anh ko ngoáy đầu nhìn lại, xuống dưới thấy Phong đang

đứng, xung quanh là mấy bà cô y tá bu đông nghẹt khiến Phong mún tắt thở, cũng may là

mấy người đó hok thấy Long nếu hok thì......tội thiệt, Phong thấy Long xuống thì bước tới

hỏi:

_Yến đâu mà mày xuống một mình vậy? Nhìn mặt mày khó hỉu quá

_Mày ko đâm tao ko đc àh

_Thói wen thôi

_Đây là lần đầu tiên tao nhường mày, vốn nghĩ nhất định tao sẽ ko nhường Yến cho mày

nhưng..........ko hỉu sao, tao lại chạnh lòng trước những giọt nước mắt đó, nghe tao nói

đây, mày ko mau nói hết với Yến, có ngày mày sẽ hối hận

_Hoá ra là cảm giác của tao đúng

_Cảm giác ji`?

_Có ngày mày sẽ cướp đi thứ mà tao quý nhất, tao đã có linh càm như vậy nhưng cám ơn

mày đã ko cướp đi

_Vì ko đc thôi, thôi, tao đi đây

_Đi đâu?

_Đi Pháp

Rồi Long chạy đi, đây là lần đầu tiên anh chịu nhường Phong 1 thứ ji` nhưng bik sao đc, số

trời định sẵn là nó sẽ ko thuộc về mình thì có cố gắng mấy cũng vậy thôi

TẠI NHÀ PHONG:

_A lô, mày hả, có tin ji` chưa?

_Dạ, có rồi

_Nói

_Em đã tra hỏi mấy đứa trong trường rồi, có đứa nói lúc 4h, Nhi đi ra khỏi lớp mà hok có

sự cho phép của bà cô

_Có vậy thôi sao?

_Còn............

_Còn ji`?

_Một đứa khác đã tận mắt nhìn thấy Nhi đẩy Yến xuống cầu thang, tuy chỉ có 7 bậc thôi

nhưng nghe cái đứa đó nói Yến chảy máu nhìu ở đầu rồi ngất đi, Nhi đã cấm đứa đó khai ra

mình, hình như đứa đó còn thấy đôi mắt của Yến lúc đó ko nhắm mà mở hé nhìn vào Nhi,

nhìn thoáng wa cứ ngỡ là đã ngất

"Đó là lý do mà Yến sợ Nhi"

_A lô, anh còn đó hok vậy, anh Phong?

_Àh còn, cám ơn em nha

_Dạ, đâu có ji, còn ji nữa hok anh?

_Hok, đc rồi

Nói rồi Phong cúp máy rồi thay đồ lên trường, trước là để xem Nhi trả lời ra sao còn nữa là

đã nghỉ tiết buổi sáng rồi, ko đi tiết chiều thì cha HT lại nói nữa, mệt. Vừa đến trường đã bị

Minh kêu ca vì cái tội đổ hết công việc lên đầu, xong, Minh hỏi:

_Sao rồi?

_Sao ji`?

_Yến lúc nãy thay đổi 360 độ làm tao chả hỉu ji` cả

_Mất trí nhớ

_Vậy sao, bik thủ phạm chưa?

_Rồi, là Nhi, bik cô ta ở đâu ko?

_Kia kìa

Minh nói rồi chỉ tay xuống tầng 1, Nhi, Linh, Nguyệt có vẻ đang cãi nhau còn nó chỉ lẳng

lặng đứng nhìn, thấy vậy Phong nói:

_Giấy đình chỉ học? Mày có 1 tờ ở đó ko?

_Có, nè

_Đi

Cùng lúc đó, Nhi và Linh đang cãi với Nguyệt, cuộc cãi vã lên đến hồi cao điểm, Nhi nói:

_Tụi bây nghĩ có anh Phong và anh Minh bao che thì đc sao?

_Rồi sao? Mày mún ji`? Nói đại ra đi, úp mở quài, ganh tị hả? Tao hỉu mà

_Mày............

_Mày nín, ở đây chưa có lượt mày lên tiếng [Nguyệt nói với Linh]

_GIỜ TỤI BÂY IM KO, TAO MỆT WA'

Nó hét lên, Nguyệt đã dừng lại nhưng Nhi còn típ tục nói:

_Hứ, mày nghĩ có anh Phong rồi thì nói j`i tụi tao nghe đó chắc, mơ đi, anh Phong chỉ

thương hại mày thôi

"Chát", nó tát Nhi 1 cái rồi nói:

_Mày ko nói thì ko ai nói mày câm đâu

Sẵn có cái ghế ông thầy bảo nó đem lên phòng thiết bị, Nhi lấy hết sức đập vào đầu nó, nó

ko đỡ đc vì lúc té cầu thang, cánh tay nó đã bị bong gân, cái ghế sắt đã làm đầu nó chảy

máu típ tục, đúng lúc đó, Phong và Minh chạy đến, thấy sự việc như vậy, Phong ko khỏi tức

giận mà vừa xem vết thương trên đầu nó vừa nói:

_Nhi, anh cho em 2 lựa chọn, 1 là chấp nhận bị đình chỉ, 2 là tự động rút khỏi trường -

Phong bế nó lên tay - nhưng anh khuyên em nên chọn lựa chọn 2 vì nếu chọn cái 1, anh ko

nghĩ em sẽ sống dễ dàng trong trường một khi anh còn ở đây

Nhi tái mặt, nó hỉu mình đã phạm 1 sai lầm lớn, nó vừa cúi mặt xuống khóc vừa nói:

_Em hỉu rồi, có lẽ đã đến lúc em phải chấp nhận sự thật là anh ko hề yêu em

Nói rồi nó bỏ đi còn Phong thì bảo Minh nhanh gọi đt đưa Yến đến BV

---------------------------------------------------------------------------------

TẠI BV:

_Cứ típ tục như vầy thì ảnh hưởng đến não mất thôi, cố gắng tránh những va chạm nha

Vị bác sĩ nói xong rồi bước đi, nó vẫn còn ngất đi, Phong, Minh và Nguyệt thở phào nhẹ

nhõm khi nó ko sao, đt của Phong reo lên, anh phải ra ngoài nghe vì sợ ảnh hưởng đến nó

đang ngon giấc. Nhưng ko may là cú đt đó là số phận trêu ngươi 2 đứa "mặt trong như đã,

mặt ngoài còn e" này. Đó là cuộc đt của cha Phong, khi nghe nó xong, khuôn mặt Phong

như ko còn sức lực, chỉ có thể nghĩ đc 1 điều duy nhất:"Hoá ra đây là nước cờ cuối cùng

của mày hả Long"

Phong bước vào phòng bệnh mà trong lòng nặng trĩu tâm sự, thấy vậy, Minh kéo Phong ra

ngoài, Nguyệt ko đi ra mà ở lại chăm sóc nó. Ra ngoài, Minh hỏi:

_Có chuyện ji` vậy?

_Thằng Long đã đánh nước cờ cuối rồi, cái thằng ko ăn đc thì đạp bỏ mà

_Là sao? Nó đã làm ji`?

_Nó wa nhà tao mà nói hươu nói vượn về việc mở khách sạn ở Las Vegas vì nó bik cha tao

chẳng thể wa đó nên ông đã phó thác cho tao, ông đã mua vé và tao phải xuất phát ngay

ngày mai, tức chết đc

_Ông bác sĩ nói ít nhất 2 ngày nữa Yến mới tỉnh lại, giờ sao?

_Tao còn nghĩ đc ji` vào lúc này nữa

Nhìn Phong đau khổ vì sắp phải xa người mình yêu mà chưa thể nói với người đó lời nào,

Minh cảm thấy đau giùm bạn mình nhưng cũng đau cho mình vì Phong ra đi, chắc chắn có

1 người sẽ phải đau mà đó lại là người anh yêu và chờ đợi đã 1 năm rồi

_Coi bộ số phận ko cho tao có đc Yến rồi

_.............Chưa chắc, nếu Yến yêu mày, cô ấy sẽ chờ đc

_Yêu? Tao còn chưa nói jivới Yến, hèn ji lúc đó Long nói có ngày tao sẽ hối hận vì đã ko

nói cho Yến bik, rõ ràng nó đã dự trù đc tình huống này

_Tính kĩ thiệt

Khuôn mặt Phong đăm chiêu thấy rõ nhưng lời ông Tâm đã nói, Phong phải nghe mà ko đc

cãi thôi, khẽ thở dài, Phong bước đi

HÔM SAU:

_Anh nói ji`? [Nguyệt nói]

_Phong sắp phải đi Hoa Kỳ theo lệnh của cha nó

_Em linh cảm có bàn tay Long nhúng vào thì phải

_Uhm.......nó sẽ bay chuyến 3h chiều nay, anh sẽ ra tiễn nó, em có đi hok?

Nguyệt lắc đầu rồi nhìn vào Yến, Minh nói:

_Em ko hối hận sao?

_Về việc ji`?

_Thì.........Phong

_Ko

_2h rồi, anh phải wa nhà nó đây

Nguyệt mỉm cười nhìn Minh, nụ cười mãn nguyện pha chút ji` đó tinh nghịch, Minh chạy đi,

cố giấu việc mình đang đỏ mặt với nụ cười chết người đó mà thầm nghĩ:"Giờ anh mới hỉu

tại sao anh ko thể quên em đc"

TẠI SÂN BAY:

_Mày nhìn lên trển chi vậy, mún lên ở với bác Dương hả?

_Điên wa' mày ơi, nhưng ko lẽ bác ấy ko thix tao yêu con gái bác sao kà

_.............Tiếc vì trước đó ko nói Yến nghe hả?

_Uhm............ko phải đơn thuần là ko nói mà là ko dám nói

_Sợ bị từ chối?

_Có lẽ..............

"CHUYẾN BAY ĐI.................."

_Thôi, tao đi đây

_Cần chuyển lời ji` hok?

_Mày là người hỉu tao nhất, tao bik tao ko cần chuyển, mày vẫn nói ngon ơ mà, đúng hok ,

tao đi, bye

Nhìn Phong đi mà trong lòng Minh nặng trĩu tâm sự:"Tội nó ghê, phải xa người nó

yêu.......ủa......khoan.........phải là tội cho mấy đứa con gái bên đó sắp bị thành đồ chơi

của nó í chứ nhở, tội nghiệp mấy con cừu non bên ấy". Thấy thằng bạn khuất bóng rồi,

Minh mới lên xe đến BV

TẠI BV:

Vừa đến, thấy Nguyệt đang đứng nói chuyện với bác sĩ, Minh chạy vào, thấy Minh, Nguyệt

nói:

_Ông ta bảo tình hình rất tốt, ko có ji` đáng lo cả, vài ngày nữa sẽ tỉnh

_Uhm........Phong đi rồi

Cả 2 đứa bước vào thang máy

_Em ko wan tâm

_Là sao?

_Thứ nhất: ko nên chạy theo một tình yêu vô vọng ; thứ 2: em đã suy nghĩ kĩ và thấy......

_Thấy ji`?

_Tình cảm 1 năm trước của anh bây giờ có còn ko?

_Là sao?

_Anh ngốc wa'

Nghe câu đó, Minh hơi bị shock, suy nghĩ một hồi, Minh nói:

_Còn

_Bây giờ vẫn vậy?

Minh gật đầu, Nguyệt nói:

_Hỏi lại lần nữa đi

Hơi bất ngờ nhưng Minh cũng lặp lại câu hỏi mà 1 năm trước, khi anh nói, Nguyệt đã từ

chối:

_Nếu anh nói anh yêu em thì sao?

_Em ko thix, em mún câu hỏi khẳng định kìa

Minh cười rồi anh nói:

_Ok, anh yêu em, làm bạn gái anh đi

_Anh có nghĩ là em sẽ lại từ chối ko?

_Anh có cảm tưởng rằng mình sẽ thành công

Nguyệt nở một nụ cười típ tục, lần này Minh ko tránh né nụ cười đó nữa mà chờ đợi câu trả

lời của Nguyệt:

_Cảm tưởng anh đúng đấy

_Vậy là............

Nguyệt gật đầu, Minh ko giấu nỗi vẻ vui mừng mà ôm lấy Nguyệt {đang trong thang máy

mà**. Đến phòng nó nằm, Nguyệt dừng lại, Minh hỏi:

_Em sao vậy?

_Em thấy bùn cho nó

_Cũng đâu đc ji`, ai mà bik Phong sẽ đi bao lâu đâu

_Uhm...............

Nói rồi, cả hai đi vào, gió trong phòng thổi mạnh, trời lại âm u khiến căn phòng có cái ji`

đó ko vui, cả 2 đứa ngỡ ngàng khi thấy trước mặt là............nó. Nó đang đứng ngay chỗ

tấm rèm bay mà nhìn 2 đứa, Nguyệt khẽ nói với Minh:

_Cảm giác ghê sợ này..............

Dừng lại 1 hồi, Nguyệt nói với nó:

_Mày nhớ lại rồi phải ko?

Nó gật đầu, trên khuôn mặt vẫn là cái nụ cười nửa miệng khiêu khích người khác, Minh nói:

_Phong đi rồi

_Em bik rồi, đêm wa, anh ấy đến và để lại cho em 1 mảnh giấy

Nó lấy mảnh giấy ra, xé nó làm nhìu mảnh rồi cho bay theo cơn gió, nó nói:

_Nói yêu em nhưng lại bỏ đi, tình yêu đó em ko mún

Nguyệt và Minh bik nó rất mún khóc nhưng trải wa nhìu chuyện, nước mắt nó đã cạn khô

rồi, nó nhìn những mảnh giấy đó bay theo gió. Minh nói:

_Em sẽ chờ nó chứ?

_Gió có trở về ko mới là chuyện nhưng những cơn gió bay đi, có bao giờ thổi lại nơi mà nó

đã thổi chứ

Nguyệt và Minh đều đồng ý với điều đó nhưng thâm tâm của cả 2 đều mong Phong sẽ quay

về

2 năm sau đó

_YẾN........YẾN...........YẾN...........

_Stop, đủ rồi

_Mày phải nói là: "Mày gọi tao có việc ji` hok?" chứ

_Ok, mày gọi tao có việc ji` hok? [Nó thở dài]

_Đương nhiên là có rồi, nếu ko tao gọi mày làm ji`

_Việc ji`?

_Có 1 tên con trai rất là đẹp trai mới vào trường mình đó

_Mày nói vậy ko sợ Minh ghen sao?

_Ảnh tự tin mà, tao nói, ảnh còn cười nữa, tên đó học chung khoá với anh Minh mà

_Chung khoá hả?

_Uh

Cả 2 đứa chuyển sang đề tài khác, thấy Minh chạy vào, Nguyệt nói:

_Người tự tin vào rồi kìa

_Đừng đâm thọt anh nữa, Nguyệt, em đem cái này cho cô Liên giùm anh, Yến, em đem

bài luận này cho thầy Nam giúp anh nha

_Anh đang học giờ Tự nhiên với cô Lan mà [Nguyệt nó]

_Anh chưa nộp bài luận cho cô Duyên

Nó nhìn vào bài luận rồi nhìn Minh mà nói:

_Điều ji` làm anh nghĩ là em sẽ đồng ý nhở, cá đâu có đi trên bờ đâu

_Chờ cá đi trên bờ là anh trễ giờ rồi, giúp anh đi, em sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng tên

sinh viên mới

Nguyệt đấm nhẹ vào Minh mà nói khẽ đủ cho anh nghe:"Anh định phá hỏng việc của nó với

Phong hả?"

_Em đâu wan tâm đến tên đó

Bạn đang đọc Định Mệnh Em Phải Yêu Anh! của anh01284675311
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.