Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6: Dạ tiệc

Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

Tôi chợt khựng lại vì tiếng giày vang lên ngoài khung cửa. Một giọng nam quen thuộc cùng một giọng nữ càng lúc càng rõ dần, họ đang hướng về phía căn phòng này.

Giọng nam này tôi đã sớm quen thuộc như hơi thở, mà giọng nữ kia theo chút ký ức còn sót lại không ai khác chính là Tố Ngọc!!!

- Sao cô lại ở đây? - Đình Phong thoáng ngạc nhiên.

- Ồ, thật bất ngờ. Không ngờ tôi lại gặp “người vợ hợp pháp” của anh Phong ở nơi này. Chắc cô còn nhớ tôi chứ, Nguyễn tiểu thư? - Tố Ngọc cất lời châm chọc, treo nụ cười chói lóa nơi đầu môi.

Nếu là trước đây, tôi hẳn đã mất khống chế lao đến cấu xé người phụ nữ trước mặt. Thế nhưng ba năm hôn nhân lạnh nhạt đã sớm rèn giũa cho tôi đức tính nhẫn nại. Ngay cả trong những lúc nóng giận nhất, bản thân cũng phải toát lên khí chất của một tiểu thư tao nhã.

Hít một hơi thật sâu, tôi ra điệu bộ thân thiện:

- Làm sao tôi có thể quên mất người bạn thanh mai trúc mã của chồng mình được. Tố Ngọc, lâu rồi không gặp chị. Thật tiếc quá, đám cưới của chúng tôi chị không đến chúc phúc được. Không ngờ lần này gặp chị lại ở bệnh viện, một nơi đón khách bất tiện như thế này. - Nói đoạn, tôi quay qua nhìn Đình Phong. - Chồng à, anh thật sơ ý quá. Sao không mời khách quý đến nhà của chúng ta?

Nói lời ngọt ngào là thế, nhưng tầm mắt của tôi chỉ chăm chăm nhìn vào cánh tay đang khoác lấy nhau của hai người bọn họ. Như nhận thấy lửa nóng trong mắt tôi, nét cười đắc ý của chị ta càng lộ rõ, lúc này mới vờ buông tay ra:

- Nguyễn tiểu thư đừng hiểu lầm nhé. Tôi vẫn chưa bỏ được thói quen cũ này. Chúng tôi quen biết nhau từ bé, đã sớm xem cha mẹ bên kia như cha mẹ của mình. Vì vậy vừa về nước không lâu đã vội đến đây cũng không lấy gì làm lạ. Huống hồ gì trước đây giữa chúng tôi còn là người yêu của nhau, phải không?

- Tố Ngọc, đừng nói nữa! - Phong chau nhẹ mày.

- Ha Ha. Đúng vậy. Đúng vậy. Chuyện đã cũ rồi, suýt nữa tôi cũng quên mất. - Tôi cố trấn an bản thân bình tĩnh - Nào, mau ngồi xuống đây. Cũng may trước khi đến đây tôi có mua một ít bánh, vừa hay trên bàn đằng kia vẫn còn chút nước ấm. Thôi thì ở một nơi bất tiện như vậy, đành mời chị uống nước thay trà, nhâm nhi bánh ngọt vậy.

Tôi cũng tự cảm phục khả năng diễn kịch của chính mình. Đường đường là tình cũ của chồng, thế nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nói những lời trái lòng đến buồn nôn.

Tôi đặt bánh trái ngay ngắn trên bàn, gọt thêm hoa quả, tay rót nước nóng vào tách trà kế bên:

- Chị Tố Ngọc, tôi kính chị một ly. Tình bạn của chị và chồng tôi thật đẹp. Chúc hai người mãi mãi là bạn tốt của nhau, chúc cho tình bạn này không bao giờ phai nhòa.

Đúng vậy, nếu hai người cứ mãi là bạn của nhau thì tốt biết mấy. Thứ tình yêu kia sẽ không thể tiếp diễn được nữa. Tố Ngọc vẫn luôn là vết thương âm ỉ trong lòng Đình Phong, bất cứ lúc nào cũng chực chờ rách toạc trở lại chiếm lấy anh. Tôi phải để vết thương này khép miệng, liền da, đến một vết sẹo mờ cũng không được để lại!

- Cảm ơn Nguyễn tiểu thư. Tôi cũng mong như vậy. - Tố Ngọc siết chặt tay anh, từng ngón đan vào nhau không rời.

- Nếu đã muốn thân càng thêm thân, chi bằng kết thông gia với nhau. Chị mau đi tìm cho mình một chàng trai tốt để sang năm làm đám cưới. Chúng em hứa với chị, vị trí con dâu con rể nhà này cũng chỉ chừa phần cho con chị mà thôi!

Nói xong lời này, tôi tự giận bản thân quá ngu ngốc. Đây căn bản chẳng khác nào đào hố tự chôn mình. Sẽ chẳng có đứa trẻ nào là con của tôi và Phong cả, vì anh vốn dĩ chưa bao giờ muốn có con với tôi. Chỉ cần một câu nói đính chính từ anh, tôn nghiêm của tôi sẽ chìm sâu dưới hai thước đất.

Trái lại với suy nghĩ của tôi, Đình Phong không lên tiếng. Anh từ chối cơ hội lấp đất, chôn tôi dưới vực sâu. Thay vào đó lại gỡ đôi tay đang siết chặt của Tố Ngọc ra.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt hổ phách kia không một gợn sóng. Anh đang nghĩ gì? Sao chẳng bao giờ tôi nắm bắt được suy nghĩ của anh?

Tố Ngọc lại tiếp tục cất lời:

- Còn để xem duyên phận tụi nhỏ ra sao đã. Chuyện kết hôn không phải là đôi bên cùng tình nguyện hay sao? Không thể vì một bên quá yêu thích bên còn lại mà dùng trò ép buộc được. Không kết thông gia với nhau cũng chẳng sao. Quan trọng là tình cảm của chúng tôi ngày càng khăng khít, gần gũi hơn trước đây. Sẽ không vì chút bão giông mà tạm thời chia xa nữa.

“Choang”

Tách trà trên tay tôi loạng choạng, vẽ một hình cung trong không khí rồi rơi xuống dưới chân Tố Ngọc.

- Cô làm gì vậy? Tố Ngọc, em không bị thương ở đâu chứ? - Đình Phong lo lắng, sốt sắng đỡ lấy eo cô ta. Mà Tố Ngọc cũng thật cao tay, nhanh chóng giả vờ yếu đuối, ngã vào lòng Đình Phong khóc lóc, siết chặt anh không buông.

Dù không muốn thừa nhận nhưng những gì cô ta nói đã đánh trúng vào điểm yếu của tôi. Tôi thật sự sợ hãi.

Đây chính xác là một lời đe dọa ngầm. Ý tứ của cô ta cũng thật rõ ràng: cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ là kết quả cho sự nỗ lực giành giật và lòng ích kỷ của riêng tôi. Trước đây tình cảm của bọn họ vì tôi mà bị chia cắt, nay muốn nối lại tình xưa bền chặt hơn...

- Không sao rồi. Ngoan, đừng khóc nữa. Không để lại sẹo đâu, em đừng lo. - Phong nhẹ nhàng an ủi, theo phản xạ xoa lưng vỗ về . Sự dịu dàng gói ghém trong anh nay vì người mà phơi bày ra tất thảy.

Nực cười!

Thật ra người tổn thương nhất đáng lý phải là tôi mới đúng. Tôi vừa chịu đả kích về mặt tinh thần trước màn âu yếm mật ngọt của bọn họ, vừa phải chịu nỗi đau vật lý mà tách trà kia mang lại. Khi nãy đúng là ly trà đã rơi trúng vào người Tố Ngọc, nhưng trước khi lượn vài vòng rồi va vào váy cô ta, nước nóng trong ly đã kịp rơi hết tám phần vào tay tôi. Nếu để ý kỹ sẽ thấy, một phần da bàn tay tôi bây giờ đỏ ửng, sắp phồng rộp lên vì bỏng rát.

Trớ trêu thay, anh chẳng mấy bận tâm đến người vợ này, nào thấy được. Lòng dấy lên nỗi tủi hờn, sống mũi tôi cay cay, nước mắt cũng chực chờ rơi xuống. Rõ ràng lúc nãy không uống trà, cớ sao giờ cổ họng lại nghẹn đắng? Rõ ràng tôi mới là vợ anh, sao bây giờ chỉ như người thừa?

Cố ngăn bản thân không nấc thành tiếng, tôi giữ cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng trước khi quay gót rời đi:

- Phong, em có việc bận đi trước. Anh nhớ đưa chị Tố Ngọc về nhà cẩn thận. À mà chị Tố Ngọc à, đừng gọi tôi là “Nguyễn tiểu thư” xa lạ như vậy nữa, nên đổi thành Đặng phu nhân thì hợp hơn.

Ngày nào tôi còn chưa ly hôn Đình Phong, ngày ấy cô ta còn chưa được quyền xen vào vị trí của tôi. Muốn làm Đặng phu nhân? Phải đợi lúc nào tâm trạng tôi vui vẻ ký vào đơn ly hôn đã!

[...]

Sau khi về đến nhà một lúc, điện thoại tôi liền rung lên báo tin nhắn tới. Là của Đình Phong, nội dung tin ngắn gọn như tác phong thường ngày của anh: "Tối nay 8 giờ tham gia tiệc rượu cùng tôi."

Cảm xúc đầu tiên khi nhận tin này của tôi không phải là vui mừng mà là nghi hoặc. Chồng tôi, người đã kết hôn cùng tôi 3 năm, người hận tôi đến thấu xương, khinh bỉ không muốn chuyện trò cùng tôi lại hẹn người vợ này đi tiệc rượu? Hơn nữa tình cũ của anh - Tố Ngọc vừa về nước cách đây không lâu, hà cớ gì lại không đi cùng cô ta? Đình Phong càng lúc càng khiến tôi khó đoán. Liệu anh có nhân buổi yến tiệc này một công đôi việc: vừa công bố ly hôn với tôi vừa tuyên bố quay lại bên tình cũ, cho cô ta một danh phận thỏa đáng hay không?

Mặc kệ lý do là gì, tôi cũng phải trang hoàng cho bản thân lộng lẫy hết mức. Dẫu sao nếu thật sự bị chồng bỏ thì cũng phải xinh đẹp động lòng người. Mặc lên mình chiếc váy nhung đỏ xẻ tà được thiết kế riêng, đường may sắc sảo tỉ mỉ, khoe khéo tấm lưng ngọc mịn màng cùng đôi chân thon dài quyến rũ. Nước hoa cũng phải là loại đắt tiền phiên bản giới hạn mới phù hợp với những nơi xa hoa hào nhoáng. Xoay hai vòng trước gương, mỹ nữ trong gương nở nụ cười diễm lệ khiến phải tôi tự cảm thán vẻ đẹp này. Suýt nữa thì quên mất đây mới chính là dáng vẻ vốn có của tôi trước khi gặp Đình Phong, cuộc hôn nhân này đúng là mài mòn của tôi không ít khí chất.

Đúng 8 giờ tối, thư ký của anh theo lệnh đưa xe đến đón tôi. Chiếc xe băng băng rời thành phố náo nhiệt đi đến vùng ngoại ô, sau cùng dừng chân tại một khu nghỉ dưỡng cao cấp. Trước mặt tôi là một chiếc du thuyền hạng sang, nhìn từ xa cũng đủ làm người ta phải thốt lên bởi vẻ tráng lệ của nó. Người thư ký kia đưa thư mời hướng dẫn tôi đi lên du thuyền - nơi buổi dạ tiệc sắp sửa diễn ra.

Lúc đặt chân lên thuyền, tôi mới nhận ra: Đình Phong chuyến này nhất định là chơi tôi một vố. Người trong tiệc chỉ mặc hai màu đen hoặc trắng, đồng loạt ngước nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực khó hiểu. Không cần vắt nhiều óc suy nghĩ nhiều cũng nhận ra quy định trang phục của yến tiệc lần này là đen trắng. Chính bởi vì vậy, chiếc váy đỏ này không những khiến tôi nổi bật mà còn thành công làm tôi lạc quẻ giữa đám đông.

Tôi đảo mắt rà soát khắp nơi, mãi vẫn không thấy bóng dáng Đình Phong xuất hiện. Đúng lúc tức giận muốn rời khỏi du thuyền thì từ đằng xa từ đâu xuất hiện một nam nhân tuấn tú đến bắt chuyện. Tuy tóc đen, da hơi ngăm bánh mật, mọi đường nét trên người anh ta đều thuần Á nhưng đôi mắt xanh biển nổi bật đã tố cáo người này chính là con lai.

Anh ta cất giọng trầm ấm, tiến đến muốn bắt tay tôi:

- Xin chào Nguyễn tiểu thư, tôi là Peter - chủ của bữa tiệc ngày hôm nay. Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng cũng được trò chuyện cùng cô. Nguyễn tiểu thư quả nhiên vẫn luôn xinh đẹp. Lần nào gặp cô cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí tôi, lần này cũng không ngoại lệ.

Bạn đang đọc ĐÌNH PHONG, EM Ở ĐÂY! sáng tác bởi DạTịchTịch

Truyện ĐÌNH PHONG, EM Ở ĐÂY! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạTịchTịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.