Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 14: Ông bố vợ tương lai khó tính

Tiểu thuyết gốc · 1478 chữ

Ông bố vợ tương lai khó tính

Chú Trai cô Hến sụt sùi quỳ vái lạy thầy Tú rồi thầy cùng Trần Phong và anh Cường đi ra ngoài, đóng cửa lại, thầy quay sang anh Cường dặn:

- Khi ta đi, cậu hãy chia 4 hình nhân cho 4 người mà gia chủ đã tìm hồi chiều, nhớ kỹ, 4 người phải ngồi quanh 4 góc quan tài, có thể ngủ nhưng phải ngủ tại chỗ

- Dạ thầy, thế còn 1 hình nhân nữa thì sao ạ – Anh Cường thắc mắc hỏi

- Đưa cho thằng cu này – Thầy chỉ sang Trần Phong

Trần Phong đón lấy hình nhân, hắn nhìn ngắm một hồi rồi cất vào balo, tuy trong lòng cũng nhiều câu hỏi nhưng biết có hỏi thì thầy trả lời mình không hiểu, hoặc phải nói rất dài mới hiểu nên thôi, thà không hỏi còn hơn. Thấy Trần Phong mang balo theo, thầy Tú hất hàm hỏi:

- Đem gì mà nhiều thế

- Dạ! Con rô bốt của thằng cu Don chiều nãy thầy dặn này, đèn pin, lương khô, nước uống, dây thừng, võng, dao, thuốc – Trần Phong ngước lên trả lời

Anh Cường nhân tiện cũng hỏi thêm:

- Thầy ơi, sao cốc nước của chú Trai màu trắng, của cô Hến lại màu đỏ vậy thầy

- Cũng thế, nhưng vị dâu – cả 2 thằng như ngã ngửa ra nhìn nhau rồi lại nhìn thầy, có lẽ đó không phải câu trả lời chính xác, nhưng chúng nó cũng hiểu là thầy không muốn giải thích nhiều hoặc có giải thích chúng nó cũng không hiểu nên thôi tạm chấp nhận câu trả lời đó.

Anh Cường đòi đi chung với Trần Phong và thầy Tú nhưng thầy nhất quyết không cho:

- Không được! Ta đã phải lo cho thằng cu này không biết phép rồi, lại ngươi nữa thì ta không gánh được. Nhiệm vụ của ngươi ở nhà cũng rất quan trọng đấy. Đảm bảo hai anh chị kia không ra khỏi phòng, đảm bảo 4 người đã sắp xếp không rời khỏi vị trí, ngươi nghe rõ chưa a.

Nói rồi thầy lại tiếp tục ngồi khoanh chân đánh bài với mấy lão già đang chờ từ trước, từ bây giờ đến nửa đêm, cũng còn mấy tiếng nữa, không đánh bài thì thầy cũng chẳng biết làm gì. Anh Cường thì muốn thầy chỉ cho vài món nhưng biết thầy còn chưa muốn nhận mình làm đệ tử nên không nói nhiều, anh chỉ ngồi bên cạnh chờ thầy sai gì thì làm, có vẻ như thành tâm lắm, giờ khéo có bát nhang bên cạnh anh cũng sẵn sàng cắm cho thầy 3 nén để tỏ lòng thành kính. Còn cái thằng háo sắc Trần Phong thì lại chạy đi tìm em Ngân của hắn. Hắn chạy lên nhà, chạy xuống bếp, rồi chạy ra vườn đằng sau, rồi lại cổng đằng trước mà tìm, cứ như thể giờ không thấy em Ngân đâu là hắn có thể xới tung cả thế giới lên vậy, rồi không thể chịu đựng được nữa, hắn đánh liều ra khu bếp tạm hỏi ông bố vợ tương lai:

- Bác! Bác Bình ơi! Em Ngân đâu ấy nhỉ?

Tức thì ông Bình quay ngoắt lên nhìn Trần Phong với vẻ nghi ngờ, không biết cái thằng mất dạy này đang đêm khuya khoắt nó hỏi con gái mình làm gì, sáng ngày còn vừa vạch chim cho ông xem, giờ đã hỏi con gái ông đâu, hay là chuyện sáng ngày nó biết rồi, ông nói với giọng nghiêm nghị như muốn dằn mặt thằng con rể tương lai:

- Nửa đêm rồi, con gái con nứa nó phải về nhà chứ, mày hỏi con ông làm cái gif? Mày… mày định làm thịt nó hả? Này ông nói cho mà biết nhé! cứ giờ hồn.

Vừa mới hỏi một câu thế thôi mà ông bố vợ tương lai đã bật chế độ đồ sát rồi thì không biết sau này sang tán chắc ông đánh cho mất mạng quá, Trần Phong lúng túng:

- Dạ! Không… không. Có gì đâu! Em Ngân hỏi bài cháu thôi ạ!

- Bài gì? – Ông Bình vẫn ánh mắt hình viên gạch nhìn hắn.

Chắc vì lúng túng quá mà đã nói dối rồi, còn bị hỏi lại nên không biết trả lời sao, hắn buột miệng nói mà không suy nghĩ:

- Bộ phận sinh dục, quá trình… thụ thai ạ!

Ông Bình nhảy dựng lên, tay lăm lăm con dao chặt thịt, ông quát lớn:

- Cái gì? Mày nói cái gì? Mày…

Vừa nói xong Trần Phong cũng giật mình, thế mẹ nào lại lỡ lời nói cái câu của thằng cu Don ra, hắn vội xin phép không có chuyện gì rồi lủi thẳng, ông Bình thì tay vẫn chặt gà vừa lẩm bẩm cái gì đó, hình như nhát chặt của ông khỏe hơn, vang hơn như thể bao nhiêu tức giận đều dồn vào con gà khỏa thân vắn số.

Trần Phong nghe thấy cái tiếng dao chặt lên thớt mà cũng rợn sống lưng: “Thôi bỏ mẹ rồi, lần này thì chết thật rồi, hôm qua vừa chửi thằng Don xong, giờ mình lại phọt ra cái câu ấy”

Ngoài sân, lão Khất vừa mới đổi chân cho ông khác vào chơi, tay còn đang xếp xếp đếm đếm xấp tiền lẻ mới vơ vét được, chắc cũng nghe được tiếng quát lớn của ông Bình, thấy Trần Phong lẩn lẩn đi ra, ông gọi hắn lại, kể cho hắn câu chuyện sáng ngày như thể tiết lộ cho hắn một thiên cơ, ban cho hắn một ân huệ:

- Đấy! Giờ việc còn lại là vấn đề của mày thôi, thịt được hay không là do mày, bác cứ kể cho mày biết mà còn tính… nhể.

Trần Phong nghe xong câu chuyện thì hiểu ra tại sao ông Bình lại hằn học mình như thế. Vậy còn em Ngân, em ấy nhẹ nhàng quan tâm hắn là vì câu chuyện sáng ngày nên Ngân đã mặc nhiên hắn là chồng tương lai rồi à. Nếu mà chỉ cần vạch củ cải ra là được các em gái mới lớn tranh nhau nhận là chồng thì hắn có thể cởi truồng ra ngoài đường cũng được, lấy mấy vợ về lập dàn hậu cung, đằng nào cũng có mình hắn độc đinh không anh em gì cả, đông con dâu, đông cháu nội, mẹ hắn càng vui. Nhưng mà khoan đã… Hoặc hành động của Ngân chỉ đơn giản là sự quan tâm đơn thuần của những người quen biết, dường như hắn muốn có câu trả lời ngay lập tức, nhưng vẫn còn lưỡng lự lắm, giờ hắn muốn phi thẳng sang nhà Ngân, hỏi cho ra nhẽ:

- Đấy giờ em nhìn thấy hết của anh rồi, em có đồng ý lấy anh không thì bảo, em phải chịu trách nhiệm chứ! Hả?”

Nghĩ trong đầu thế thôi, chứ ít ra giờ hắn vẫn còn tí liêm sỉ, không đến mức sỗ sàng như vậy, nhưng đầu cũng không tự bảo chân được, hắn vô thức bước tới trước cổng nhà em Ngân. Nhà Ngân cũng như nhà hắn, cổng với tường rào xây lên chỉ để cho có, đúng hơn là xác định ranh giới đất chứ vùng quê này cũng yên bình, trộm cắp gần như không có, mấy thằng nghiện thì tóm vào trại cả rồi, đám nào trong diện tình nghi, hay ăn cắp vặt cũng đều bị ông Bình đánh cho thừa sống thiếu chết mấy lần vì cái tội ăn chùa ăn nợ quán ông, hoặc bố láo bố lếu với ông nên cổng với tường rào cũng thấp lắm, chỉ ngang ngực Trần Phong thôi, nhảy cái là hắn vào được.

Trần Phong đứng ngó ngó ở cổng, phía trong, nhà tắm của em Ngân đang sáng đèn, hơi nước bay nghi ngút, chẳng phải nói cũng đoán được là Ngân đang tắm, ông Bình bà Yên thì đang bên đám rồi, thằng cu em giờ này chắc cũng đang ngủ, còn mỗi Ngân là vừa phụ bố mẹ về xong thì rõ ràng đang khỏa thân nghịch nước chứ còn gì nữa. Dục vọng trong người hắn nổi lên, như có thứ gì đó thúc giục hắn, thúc giục hắn trèo vào, tiến tới nhà tắm.

Nhưng vẫn còn đang đấu tranh, hắn vẫn chưa hiểu đấy cơ bản là dục vọng tối cổ của con người, hắn chỉ cảm thấy cái nhà tắm ấy có một sức hút kỳ lại khiến hắn phải tiến tới, nhưng gan còn nhỏ lắm, hắn sợ lộ ra thì có mà ê mặt, rồi đến tai bố mẹ hắn thì ăn đòn nát đít.

Bạn đang đọc Đồ Đệ Diêm Vương 1: LUYỆN THẦN sáng tác bởi TacGiaDongPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TacGiaDongPhong
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.