Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 5: Là mơ hay thực

Tiểu thuyết gốc · 1588 chữ

5h sáng, tiếng gà gáy làm Trần Phong tỉnh giấc, hắn đã tự nhủ với lòng mình, tuổi thọ của con gà trống kia chỉ còn vài tháng nữa thôi, hắn thi tốt nghiệp xong, thi đại học xong thì đó là ngày hóa kiếp của nó, con gà trống bố láo bố lếu, dám làm bố mày mất giấc mộng đẹp. Mặt trời chưa ló dạng nhưng thứ ánh sáng sau chân trời của nó cũng đủ làm người ta nhìn rõ mọi vật. Mùi khói rạ nhà nào nấu cơm hòa quyện với làn sương mai buổi sớm, tiếng gà trống các nhà thi nhau giỏng cổ lên gáy tạo thành một không gian đậm chất thanh bình.

Cho đến khi, vẫn là tiếng lợn kêu eng éc bị chọc tiết của nhà Yên Bình hàng xóm, nói rằng cách một cái ao nhưng cái ao cũng nhỏ nên Trần Phong vẫn nghe rõ. Hắn mệt mỏi nhoài người khỏi giường, rõ ràng hôm nay hắn rất mệt so với mọi khi, nhưng cứ mỗi sáng tỉnh dậy, theo thói quen là hắn phải ra bờ ao đái một bãi cho tỉnh ngủ.

Phía bên kia bờ ao.

- Thế ông có đồng ý để con Ngân cho thằng cu nhà tôi không.

Lão Khất hàng xóm lấy bà Hành ở làng bên, mọi người cứ trêu là nhà Hành Khất ăn xin, khi không có việc gì thì cứ đều đặn sáng nào cũng mò sang đây chờ tới lúc được mời đánh chén.

- Ông nói thế nào, nọ ông Bình uống rượu với tôi chả hứa gả con bé cho thằng Bảy nhà tôi rồi.

Ông Luận mồm móm mém, răng cái thì còn, cái thì mất, cái thì đâm luôn ra ngoài như thể Răng và Lợi, chúng ta không thuộc về nhau, cũng chõ mồm vào. Lấy bà Lý cùng làng, mọi người vẫn bảo cái nhà này hay lý luận, đẻ đến bảy đứa con, sáu đứa đầu toàn ngỗng cái, dọa bà vợ đang trong giai đoạn tiền mãn kinh rằng nếu bà không đẻ cho ông một thằng chống gậy, thì ông sẽ cơi nới thêm bà nữa. Ông tuyên bố với xóm giềng luôn, rằng ông cơi nới, cơi nới chứ không xây mới, ở chung một nhà thế cho nó vuông. Thế là chị Sáu chưa bú tròn mồm bà vợ đã phải chuẩn bị banh háng ra mà rặn đứa nữa.

Câu chuyện hai ông rôm rả lắm, ông Bình đang ngồi bờ ao rửa bộ lòng lợn thôi cũng thấy làm hãnh diện lắm rồi, rằng thì người ta bảo ông khắt khe nhưng như thế là được cho con cho cái, rằng ông đánh chửi con là ông thương con, muốn con nên người, ông bắt con gái làm nhiều việc như thế là ông sợ sau này về làm dâu nhà nào, người ta chỉ có khen ông tấm tắc mà không có nửa lời chê trách. Nhưng cái kiểu đánh con như đánh vì đam mê, ông đánh cho người ta thấy ông đang dạy con nhưng ông có biết đâu con cái ông khổ. Em Ngân thì đúng rõ là nết na ngoan hiền, nhưng bị đánh suốt. Sau này lấy về, Trần Phong nghe vợ kể mới kinh, cứ như thể ông Bình đánh con vì thể hiện chứ không phải vì thể diện, đúng đánh vì đam mê. Nhưng nhà có con gái, phải có cái giá của nó, nên ông kiêu lắm, ông đằng hắng:

- Tôi thì tôi phải xét đã, nhà có hai đứa thì mỗi con Ngân là gái thôi, em trai nó còn đang đi học, nó còn phải phụ giúp bố mẹ, với giờ xã hội nó cũng khác rồi, 18 – 20 bọn nó dựng vợ gả chồng vẫn là sớm, chứ đâu phải thời chúng mình. Như con mẹ nó kia kìa, bằng nó bây giờ là hết tuổi đẻ rồi đấy.

Hai ông kia châu mồm vào, ông Luận móm to tiếng nhất:

- Chưa cưới thì chưa cưới cũng không sao, Chứ ông cũng phải cho chúng tôi biết thế nào thì ông mới ưng, để chúng tôi cắm cái dùi trước chứ, tôi thấy tình hình hai thằng cu nhà chúng tôi đều thích con bé nhà ông đấy, ông tính sao thì tính.

Các ông thì hồn nhiên vô tư lắm, mà không thèm để ý đến em Ngân đang ngồi phụ bố rửa bộ lòng bên cạnh bờ ao, mặt đỏ như gấc, mới 16 tuổi thôi mà các ông cứ làm như vồ luôn con gái người ta về cho con mình vậy, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến ý tứ nữ chính như thế nào.

Ông Bình ngoái cổ lên vừa đùa vừa thật:

- Lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống, thôi thì tôi cứ thấy cái củ cải của thằng nào trước thì thằng ấy là rể quý của tôi. Hà hà hà!

Vừa nói xong, ông ngoái cổ lên lần nữa thì giật điếng người, mặt xám ngắt lại. Vâng! Trần Phong, thằng con rể tương lai quý hóa của ông đang đứng bờ bên kia vạch nguyên cái củ cải ra đái tồ tồ, lại còn vươn vai ngáp ngáp, em Ngân thấy bố đứng hình cũng nhìn theo hướng đó, đúng lúc thấy hắn đái xong đang cầm củ cải vẩy vẩy thì vất nguyên bộ lòng lợn xuống mà chạy vào nhà.

Ôi giời ạ! Biết là ao chung, nhưng cái ao người ta đang rửa lòng rửa thịt, mà cái ao thì cũng nhỏ, vậy mà đứng bờ bên kia đái thì khác nào người ta đang rửa thịt bằng nướ© đáı của mình à. Lại còn em hàng xóm nữa, thôi xong rồi, “còn gì nữa đâu mà khóc với sầu” giờ thì đằng trước cũng nhìn thấy nốt luôn rồi. Không biết là được hay mất nữa đây, trước sau thì em ấy nhìn thấy hết rồi, thế mà hắn đến cái nắm tay còn chưa được nắm.

Lúc ấy Trần Phong mới nhận ra là mình vô ý quá, hắn cười trừ tạ lỗi, chào xã giao mấy ông bờ ao bên kia rồi lủi vào nhà.

Hai ông kia cũng nghe tròn câu ông Bình nói, đang ngồi hút thuốc lào vã thấy sự lạ cũng nhìn theo thì đã hiểu sự tình. Lão Khất vừa nhả khói vừa nói:

- Thế này là dở rồi, biết vậy tôi bảo thằng con tôi đến đây đái cho ông xem.

- Ừ thì nhất con trai ông, chứ thôi nhà tôi xin rút, thằng Bảy nhà tôi, củ cải của nó không đọ lại với củ cải của “thằng con rể” ông Bình – ông Luận móm xua xua, ý chừng như là: ‘Kìa! Ông thấy rồi đấy, con rể tương lai vừa vạch chim cho ông xem đấy, ông thấy to chửa, ông vừa ý chửa” thì cái câu này không biết là khen hay là chửi xỏ nữa.

Vệ sinh ăn uống xong, Trần Phong lên tầng 2 chuẩn bị cặp sách đi học, đang loay hoay lấy sách thì một cảnh tượng đập vào mắt hắn khiến hắn sững người. Con siêu nhân mà thằng cu Don cho rơi trên sàn, bị hòn đá hắn dùng chặn giấy đè lên gãy đôi, đúng như giấc mơ hôm qua, lại cũng đúng vị trí ấy. Thế là thế quái nào, lại chuyện gì xảy ra vậy. Hôm qua hắn mơ là hòn đá rơi làm vỡ con siêu nhân, nhưng lúc đó chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi, hắn đã tỉnh dậy, khi hắn tỉnh dậy mọi thứ vẫn bình thường cơ mà. Vậy đây là thực hay mơ, khung cảnh này đang đứng là thực hay mơ, sao cảnh con siêu nhân bị gãy lại giống trong giấc mơ vậy, hay là hắn vẫn đang mơ?

Trần Phong tự nhủ: “Không! Không đúng, chuyện ở bờ ao vừa xảy ra, rồi mình đi rửa mặt, đi ăn cơm rồi, giờ không thể là mơ được. Mình đang tỉnh. Vậy sự việc hôm qua, cái nào là thật, cái nào là mơ. Nếu hôm qua làm gãy con siêu nhân là thật, thì mình phải ngã từ tầng 2 xuống rồi. Nhưng nếu việc làm gãy con siêu nhân là mơ, mình không ngã từ tầng 2 xuống thì tại sao, tại sao giờ con siêu nhân này lại gãy như vậy, lại đúng cảnh này, đúng hòn đá này đè lên”.

Trấn tĩnh một lúc, Trần Phong lục tìm trong hộc tủ lọ keo con voi, cẩn thận gắn lại con siêu nhân rồi lại xếp lên tủ, hắn biết thằng cu Don rất thích con siêu nhân này, nhưng nó sẵn sàng tặng hắn chỉ để làm đồ chặn giấy thì cũng biết nó quý hắn đến mức nào, không thể để nó buồn được.

Rồi lặng lẽ đạp xe đi học với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu: hòn đá, con siêu nhân, thằng cu Don, đôi hài đỏ

Hôm nay sáng thứ 7, nhưng đừng nói là thứ 7, đến cả Chủ nhật thì Trần Phong vẫn phải đi học bình thường, không học ở trường thì đến lò luyện thi đại học, thời gian không còn nhiều nữa, chắc ai từng vật vã trước cánh cổng đầu tiên cuộc đời này đều hiểu. Học, học, học và chỉ có học.

Bạn đang đọc Đồ Đệ Diêm Vương 1: LUYỆN THẦN sáng tác bởi TacGiaDongPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TacGiaDongPhong
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.