Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư phụ ta không phải là luyện dược sư phụ bình thường.

Phiên bản Dịch · 1789 chữ

Thời gian năm ngày vừa qua, Thẩm An Tại nằm thảnh thơi trong Thanh Vân phong, ngẫu nhiên chỉ điểm kiếm pháp cho Mộ Dung Thiên.

Hắn vẫn không thể thi triển thành công Bôn Lôi kiếm thức thứ tư cùng thức thứ năm, chẳng qua ba thức đầu trái lại càng ngày càng thuần thục.

Thẩm An Tại đoán chừng, chỉ cần tiểu tử này học hết Bôn Lôi kiếm, tinh thông võ đạo của mình hẳn là có thể miễn cưỡng tăng lên một cấp.

Theo hệ thống nói, thăng lên một cấp này cũng không đơn giản chỉ là tinh thông trên phương diện kiếm đạo, những nhánh khác trong tinh thông võ đạo cũng sẽ được đốn ngộ.

Tương đương với việc đồ đệ cày kinh nghiệm luyện kiếm, hắn thu được kinh nghiệm toàn phương diện.

Sau một canh giờ, Thẩm An Tại gãi gãi lỗ tai ung dung mở miệng.

"Đồ nhi, qua đây."

Mộ Dung Thiên đang vung vẩy luyện kiếm trên võ trường, mồ hôi như mưa, lập tức thu thế, hấp tấp chạy tới.

"Sư phụ, có gì phân phó?"

"Ngươi đưa đan dược này đến Thanh Loan phong, giao cho Trấn Nam vương."

Thẩm An Tại mở lòng bàn tay ra, một viên đan dược màu ngà sữa lẳng lặng nằm đó.

Mùi thuốc tràn ngập khắp nơi, giống như trăm hoa đua nở khiến tâm thần người ta vui vẻ thoải mái.

"Sư phụ, cứ cầm qua như vậy, không giả vờ?"

Mộ Dung Thiên chần chờ.

"Nói cũng đúng, đồ nhi ngươi lại đây."

"Hả... "

Mộ Dung Thiên dịch chuyển bước chân, sau đó...

Xẹt

"Sư phụ, sư phụ người làm gì, đừng..."

Hắn kinh hoảng che tấm ngực trần, có chút điềm đạm đáng yêu.

Thẩm An Tại liếc mắt nhìn hắn, bỏ đan dược vào lớp áo xé ra từ trên người hắn, sau đó gói kỹ lại thành hình cái nơ bướm.

"Được rồi, cầm qua Thanh Loan phong đi."

Thẩm An Tại ném túi vải trong tay về phía trước, ngửa mặt nằm xuống, thích ý nheo mắt, ngâm nga khúc nhạc.

Mộ Dung Thiên trừng mắt nhìn, vò đầu cầm cục vải rồi chạy như điên.

...

Trên con đường nhỏ bên ngoài Thanh Loan phong.

Một thiếu nữ sắc mặt trắng như tuyết, khí chất nhu nhược đứng ở đây, nàng mặc một thân vải gấm trắng như tuyết, đầu cài trâm bạc, vừa nhìn chính là tiểu thư khuê các.

Ánh mắt thiếu nữ như nước hồ thu, thần sắc lại cực kỳ nhu nhược, tựa như bị bệnh nặng, cảm giác yếu ớt tràn vào trong từng lời nói.

Nàng giờ phút này đang cau mày, có chút do dự không dám tiến lên.

"Nguy rồi, sớm biết liền để cho người dẫn lên núi, nhiều ngọn núi như vậy, đến cùng ngọn nào mới là Thanh Loan phong?"

Thiếu nữ thở dài yếu ớt, đưa tay xoa mồ hôi trên thái dương, trong mắt có vẻ mệt mỏi rã rời.

Đúng vào lúc này, trên đường bỗng nhiên có một thiếu niên tay cầm kiếm mặc phục sức đệ tử Linh Phù sơn, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt kiên nghị.

Thiếu nữ do dự một chút, rồi bước đi nhẹ nhàng, tiến lên gọi lại.

"Xin vị công tử dừng bước."

Mộ Dung Thiên sửng sốt, ghé mắt đánh giá thiếu nữ, dường như cũng không phải là nhân sĩ Linh Phù sơn, hẳn là tới làm khách hoặc là đi thăm viếng.

Hắn nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì?"

"Xin hỏi công tử, Thanh Loan phong ở đâu?"

Thiếu nữ hơi quỳ gối hành lễ, thanh âm mềm mại.

"Ngươi theo con đường này, một đường đi lên phía trước là có thể nhìn thấy sơn môn Thanh Loan phong."

Mộ Dung Thiên rất nhiệt tình đưa ngón tay ra nói.

"Đa tạ công tử."

Thiếu nữ lại hành lễ lần nữa, lễ phép gật đầu rồi đi về hướng kia.

Còn chưa đi được hai bước, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong đầu một trận mê muội, đau nhức giống như đào xương hút tủy truyền đến.

Mộ Dung Thiên đang chuẩn bị rời đi lại phát hiện nàng cắm đầu ngã xuống đất, theo bản năng, hắn tiến lên dìu nàng.

Phản ứng xong rồi, hắn mới vội vàng hoảng loạn.

"Cô nương, ta không có tiền, ngươi đừng như vậy chứ!"

Xong đời mình rồi, người này không phải là người giả bị đụng đâu ha?

Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện có điểm gì đó không đúng.

Bởi vì đôi môi đỏ mọng của cô gái đã trở nên xanh đen, lông mày nhíu chặt, dường như đang chịu đựng thống khổ gì lớn lao lắm.

"Chuyện này..."

Mộ Dung Thiên luống cuống tay chân. Chuyện này trông có vẻ... không giống như diễn.

Không ổn rồi, mặc kệ nàng có diễn hay không, nếu chết trong tay mình, vậy dù mình có lý cũng nói không rõ được!

Vừa nghĩ đến đây, Mộ Dung Thiên cuống lên, đỡ thiếu nữ khoanh chân ngồi xuống, một chưởng đặt ở sau lưng nàng, điều động linh khí tìm kiếm trong cơ thể nàng.

Vừa nhìn một cái, lập tức giật nảy cả mình.

Kinh mạch trong cơ thể thiếu nữ là một mảnh tím xanh, một loại độc tố mãnh liệt không ngừng thẩm thấu vào cốt tủy linh khí của nàng.

"Không được, nhất định phải áp chế độc tố lại!"

Sắc mặt hắn ngưng tụ, lập tức vận chuyển Vô Song Ngự Kiếm quyết.

Theo kiếm quyết vận chuyển, linh khí của hắn bỗng nhiên tản mát ra vù vù, phảng phất hóa thành vô số kiếm khí.

Kiếm khí khuếch tán cường đại khiến độc tố trong cơ thể thiếu nữ tựa như có chút e ngại, dần dần mai danh ẩn tích.

"Ưm..."

Thiếu nữ khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở ra cặp mắt thủy linh.

"Cô nương, cô nương không sao chứ?"

Mộ Dung Thiên căng thẳng dò hỏi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Đa tạ công tử cứu giúp."

Thiếu nữ đứng dậy yếu ớt dưới sự giúp đỡ của hắn, mặt lộ vẻ áy náy.

Không ngờ một lần tùy hứng duy nhất của mình này lại suýt nữa khiến mình mất mạng.

"Độc tố trong cơ thể ngươi còn chưa được thanh trừ hoàn toàn, có muốn đi tìm sư phụ ta xem bệnh hay không?"

Mộ Dung Thiên chần chờ nói, hắn sợ trạng thái này của thiếu nữ, vạn nhất nàng vừa đi hai bước đã hoá tử thi, vậy coi như xảy ra chuyện.

Dù sao nơi này là sơn môn Linh Phù sơn, nếu có người chết sẽ không tốt lắm.

Thiếu nữ khẽ lắc đầu, đáy mắt hơi ảm đạm: "Không cần, độc trên người ta đã được rất nhiều luyện dược sư xem qua, ngay cả Bắc Thần tiền bối cũng nói không chữa được."

"Xì, những kẻ lang băm kia sao có thể đánh đồng với sư phụ ta được. Trình độ dược đạo của sư phụ ta cao siêu lắm, chỉ cần sư phụ bằng lòng, loại độc này của ngươi tuyệt đối không tính là gì."

Mộ Dung Thiên vỗ vỗ ngực, trên mặt có chút kiêu ngạo, trong lòng còn lẩm bẩm.

Bắc Thần tiền bối?

Nam Quyết vực có luyện dược sư nào lợi hại tên là Bắc Thần sao?

Nếu thật sự có thì luyện dược sư lợi hại nhất toàn bộ Nam Quyết vực chính là cốc chủ Dược Vương cốc, vị kia được thế nhân tôn làm Dược vương, đại năng Dược Đạo!

Nhưng hắn họ gì nhỉ?

Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu, nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, dứt khoát lắc đầu không suy nghĩ nữa.

Trước kia phụ thân hắn cũng từng nói về Dược vương, nhưng hắn không có hứng thú đối với dược đạo, hoàn toàn không muốn nghe, nghe cũng không để trong lòng.

"Lang... lang băm?"

Thiếu nữ rõ ràng ngơ ngác, dùng sắc mặt cổ quái nhìn hắn.

Trên đời này, người dám nói cốc chủ Dược Vương cốc, đường đường là Dược vương lại là kẻ lang băm, e rằng chỉ có một mình hắn.

"Sư phụ ngươi là luyện dược sư rất lợi hại sao?" Nàng tò mò hỏi.

"Đó là đương nhiên, sư phụ ta cũng không phải là luyện dược sư bình thường!"

Mộ Dung Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo.

Giống như sợ thiếu nữ này không tin, hắn còn mở miệng giải thích: "Trước đây kinh mạch ta bị chặn kín, thiên phú kém đến lạ thường, là sư phụ lão nhân gia luyện một viên Tẩy Tủy đan giúp ta cải thiện thiên tư, bằng không hiện tại ta vẫn chỉ là Đoán Thể cảnh!"

"Cải thiện thiên tư!?"

Thiếu nữ rõ ràng chấn kinh rồi.

Nàng ở trong Dược Vương cốc nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy thứ nào có thể cải thiện thiên tư cho người khác.

Loại bảo vật này bình thường cực kỳ hi hữu trân quý, cho dù trong Dược vương cốc cũng không có.

Vậy mà sư phụ của thiếu niên này lại có thể luyện chế ra?

"Đúng rồi, tại hạ Thanh Vân phong Mộ Dung Thiên, còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương?"

Mộ Dung Thiên ôm quyền thi lễ, mở miệng hỏi.

Thiếu nữ nhẹ nhàng đáp lễ, nhẹ giọng mở miệng.

"Tiêu Cảnh Tuyết."

"Hả... Hả?"

Mộ Dung Thiên trợn tròn mắt, ấp úng chỉ vào nàng.

"Ngươi... Không phải là nữ nhi của Trấn Nam vương đấy chứ?"

Tiêu Cảnh Tuyết mỉm cười, khẽ gật đầu.

"Cảnh Tuyết, Cảnh Tuyết!"

Đúng vào lúc này, một thanh âm ồ ạt lo lắng truyền đến từ trên núi.

Mộ Dung Thiên quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Ngạo Hải đạp gió mà đi, vài bước đã rơi xuống bên cạnh Tiêu Cảnh Tuyết, mặt mũi đầy nôn nóng.

"Cảnh Tuyết, ngươi không sao chứ?"

Hắn lo lắng xem xét tình hình xong xuôi, thấy nàng lắc đầu, trong lòng mới thở phào một hơi.

Vừa rồi hắn mới nhận được tin tức của đệ tử Dược Vương cốc, nói Tiêu Cảnh Tuyết dường như lén lút lên Linh Phù sơn một mình, không mang theo bất cứ người hầu nào.

Việc này làm hắn cuống cả lên, nếu lúc này độc tính phát tác, không có ai hỗ trợ áp chế, mạng nữ nhi của mình có thể sẽ không còn!

Bạn đang đọc Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư! của Thán Khí Vô Thanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BlackHerb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 217

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.