Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết sắc thịnh yến (thượng)

Phiên bản Dịch · 1117 chữ

Đáng tiếc, Hổ ca căn bản không có giơ ly rượu lên, trải qua nhiều năm làm người trong hắc đạo, sao hắn lại không nhìn ra Diệp Linh Nhi căn bản không muốn nên duyên với hắn.

- Rượu thì không cần uống, anh đã có chút sai, Linh nhi em đưa anh ra khỏi quán rượu đi, như thế nào?

Giọng nói Hổ ca có chút lạnh lùng, hai mắt hung ác nhìn thẳng thiếu nữ trước mắt.

Theo Hổ ca vừa dứt lời, vẻ mặt Diệp Linh Nhi trong nháy mắt trắng bệch, cô biết tránh không thoát, điều này cũng làm cho cô cắn chặt hai môi, âm thanh có chút run rẩy nói:

- Hổ ca, nay trời quá muộn, trong nhà của em còn có chút chuyện, chờ lần sau có cơ hội bồi tội anh, được không?

Ầm!

Chợt, Hổ ca bỗng nhiên đứng dậy, bình rượu trong tay nổ tung trên mặt đất, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ khó chịu.

- Xú nha đầu, tao ngủ với mày là nể mặt mày, mày thật coi lão tử là thiện nam tín nữ?

Hổ ca cởi bỏ quần lót sau cùng, tiếng nói hung ác vang vọng cả phòng, để cho đám đàn em bên dưới đang vui chơi dừng lại, tất cả đều hung thần ác sát nhìn về phía Diệp Linh Nhi.

Diệp Linh Nhi dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ, như thế nào trải qua một màn này, trong mắt chỉ có vẻ tuyệt vọng, cô biết mình chạy không được, trong đầu càng hiện lên ý niệm phí mất bản thân mình.

- Chó má, lúc đầu lão tử hy vọng mày có thể tự nguyện, xem ra hôm nay lão tử cần trình diễn cho anh em một hồi bá vương ngạnh thượng cung.

Hổ ca cũng không nói nhảm, chộp tới Diệp Linh Nhi, đám đàn em xung quanh thấy thế kích thích hú vài tiếng.

Đối mặt Hổ ca cử động, vẻ mặt Diệp Linh Nhi trắng bệch, thân hình không ngừng lui về phía sau, càng thuận tay cầm lên vỏ một chai rượu, giống như là chỗ dựa sau cùng của cô.

Cũngvào lúc này, hai tròng mắt Diệp Linh Nhi ngẩn ngơ, trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh của Diệp Hiên, cô rõ ràng nhớ kỹ, khi cô còn học tiểu học, mỗi khi có học sinh cấp cao ăn hiếp cô, ca ca Diệp Hiên đều sẽ xuất hiện bảo vệ mình.

Càng có một lần, bởi vì mình, Diệp Hiên bị học sinh cấp cao đánh đầu rơi máu chảy, khi đó cô ôm Diệp Hiên thật chặt khóc lóc, càng không ngừng lau máu bên ngoài, còn được Diệp Hiên ôm vào trong ngực, rất thoải mái.

- Ca, anh đang ở đâu?

Tâm tư quay lại, Diệp Linh Nhi nỉ non, trong mắt cũng hiện hơi nước.

Chợt!

Một tiếng nói không hợp thời vang lên khắp phòng.

- Nếu như mày muốn chết, cứ đi về phía trước một bước thử xem.

- Hả?

Tiếng nói đột ngột xuất hiện làm cho Hổ ca và đàn em ngẩn ra, dồn dập quay đầu về hướng nguồn âm thanh nhìn lại.

Lúc này.

Rèm cửa phòng bị xốc lên, Diệp Hiên bước chậm tiến vào trong, gương mặt cực kỳ âm trầm.

Khi Diệp Hiên xuất hiện, cả người Diệp Linh Nhi hoàn toàn dại ra, qua mấy hơi, vẻ mặt cô đại biến, đáy mắt hiện ra vẻ lo lắng vẻ, càng cuồng loạn hô to với Diệp Hiên:

- Anh biến đi, mau cút, tôi không cần anh quan tâm.

Hiển nhiên, Diệp Linh Nhi biết rõ đám người Hổ ca là ai, Diệp Hiên như thế nào là đối thủ của bọn họ, nếu như đánh Diệp Hiên thành tàn phế, Diệp Linh Nhi tuyệt không muốn thấy một màn như vậy xảy ra.

- Tiểu tử, mày là ai?

Hổ ca híp hai mắt lại, âm thanh có chút dữ tợn.

- Con bé là em gái tao, tao muốn mang con bé trở về nhà.

Giờ khắc này, vẻ mặt Diệp Hiên bình thường, tiếng nói phát ra rất bình tĩnh, nhưng nếu như sinh linh trong chiến trường biển máu nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Hiên, chỉ sợ sẽ thét chói tai quay đầu chạy trốn, bởi vì loại trạng thái này của Diệp Hiên chính là thời điểm hắn đáng sợ nhất.

- Em gái mày?

- Hôm này lão tử muốn ngủ với em gái mày, mày muốn đưa cô ấy đi đâu?

Hổ ca liên tục cười lạnh, rút ra một thanh Khai Sơn Đao từ phía sau ghế xô-pha, ánh đao rét lạnh dị thường chói mắt, giống như sau một khắc muốn sẽ chém tới Diệp Hiên.

Lão đại chuẩn bị động thủ, đám đàn em xung quanh cũng dồn dập nhe răng cười, mỗi tên đều lấy ra một thanh đao, mơ hồ muốn bao vây Diệp Hiên ở xung quanh.

Nhìn một màn như thế, Diệp Linh Nhi kinh hãi thất sắc, bước nhanh đi tới trước người Hổ ca, cười gượng nói:

- Hổ ca, em cầu xin anh thả hắn ra, em sẽ đi theo anh.

- Ha ha!

Nghe Diệp Linh Nhi tự động dâng hiến, Hổ ca cười to nói:

- Tiểu tử, nghe được chưa, em gái mày quyết định đi theo tao, mày có thể lăn.

- Mày muốn chết như thế nào?

Tiếng nói Diệp Hiên bình tĩnh, bước chậm đi tới Hổ ca.

Nhìn Diệp Hiên càng ngày càng gần, Diệp Linh Nhi thần tình đại biến, cô làm sao cũng không hiểu, vì sao Diệp Hiên tìm chết như thế này, lẽ nào không thấy tình thế hiện tại sao?

- Người anh em, cậu là người của bang phái nào?

Chợt, không được chờ Diệp Linh Nhi ngăn cản Diệp Hiên đang đi tìm chết, vẻ mặt Hổ ca hiện ra vẻ cảnh giác, âm thanh cũng có chút cẩn thận.

Mà một màn như thế cũng để cho Diệp Linh Nhi giật mình, cô làm sao cũng không hiểu rõ, vì sao Hổ ca đột nhiên thay đổi thái độ, dĩ nhiên cũng không có động thủ đối với Diệp Hiên.

Kỳ thực Diệp Linh Nhi cũng không biết, thân là tiểu đầu mục Bắc Xuyên bang, Hổ ca tuy không phải đại nhân vật, nhưng nhiều năm chém giết ở tròn hắc đạo, người nào nên hiếp, người nào không nên dây vào, trong lòng hắn hiểu rõ hơn so với ai khác.

Bạn đang đọc Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch) của Manh Manh Đát Tiểu Mập
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 775

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.