Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi nhờ xe! Bạn cùng bàn.

Tiểu thuyết gốc · 1271 chữ

Thời gian nhanh chóng qua đi, tiết học cũng kết thúc, vì là tiết cuối cùng nên tiết học vừa kết thúc, thì cả trường lập tức xôn xao, mọi người nhao nhao ra khỏi phòng học, cả trường lâm vào cảnh tượng hỗn loạn, tiếng nói cười vui vẻ của  mọi người phá tan không gian im ắng, ngột ngạt của tiết học.

..

Hồ Chí Thiên đứng ở lan can tầng 2 nhìn xuống tràn cảnh, khuôn mặt hiện lên một nụ cười tiếu dung, hắn bước đi, từng bước, từng bước một, hắn muốn cảm nhận nhịp sống của thế giới này.

- " Thời học sinh, đúng là một khoảng thời gian tốt đẹp"

Hắn vừa đi, vừa ngó đầu nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc đến cổng trường.

- Tiểu Thiên, sao về muộn thế.

Nghe tiếng gọi, hắn quay đầu nhìn lại, về phía xa tầm chục mét trở lại, một bóng hình già nua, mang đơn giản bộ đồ bảo vệ, ký ức truyền đến hắn nhớ lại, người đàn ông này gọi " Lê Trường Nhậm" là bảo vệ duy nhất của trường học, mọi người trong trường đều gọi ông là " Bác Nhậm".

- Dạ, Chào Bác Nhậm! Con sắp xếp lại sách vở nên về muộn một chút.

Hắn mỉm cười nhìn ông lễ phép trả lời, kiếp trước khi vào lớp 12 hắn nhớ ông lão cũng có một lần giúp đỡ hắn, nên hắn đương nhiên đối với ông rất khách khí, có câu nói " có qua đương nhiên có lại" hắn không muốn mang ơn người khác, hơn nữa ông lão tính cách rất tốt bụng, thật thà, mọi người trong trường ai cũng yêu thích ông, người tốt sẽ được báo đáp mà thôi, nếu không được thì cũng chẳng quan trọng gì.

- Bác Nhậm! Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ alo cho cháu.

Hắn bước đến gần ông, móc từ trong túi ra, một chiếc điện thoại bàn phím, lấy số điện đưa cho ông, khuôn mặt mỉm cười, chân thành nói.

- Bác cảm ơn cháu trước, nếu bác có chuyện nhờ đừng có từ chối đấy!.

Ông nhập số điện thoại hắn lưu vào danh bạ, hành động rất thuần thục, ông nhìn hắn mỉm cười nói, ông không có bao giờ từ chối ý tốt của người khác, là một người từng trải, ông biết không ai biết được ngày mai mình sẽ như thế nào, không ai sống mà không cần đến sự giúp đỡ của người khác, nên thường ngày ông sống rất hay giúp đỡ mọi người, ông không đòi hỏi họ giúp mình lại.

- Vậy cháu đi trước ạ.

Hắn nói xong, thì quay đầu lại, hướng cổng trường đi ra ngoài.

- Hầy! Thật là một cái hiểu chuyện đứa trẻ, đáng tiếc hoàn cảnh của nó lại khó khăn, từ nhỏ là một cô nhi, ông trời đúng thật là biết làm khổ người khác mà!.

Ông lão nhìn bóng lưng đi khỏi cổng trường, khẽ lắc đầu thở dài, trong lòng hiện lên sự đồng cảm, ông nhớ về đứa cháu gái của mình, cũng có hoàn cảnh tương tự như hắn, nhưng may mắn vẫn còn có hai ông cháu, chiếu cố lẫn nhau.

Đứng trầm ngâm một lúc thì ông lão, thấy không còn ai ra vào, ông cũng tranh thủ ra ngoài đóng cổng, để còn nghỉ ngơi buổi trưa.

...

Căn nhà của hắn cách trường rất xa, đi bộ khoảng nửa tiếng mới tới trường, hắn vì đều kiện khó khăn, nên ngày nào cũng đi bộ tới trường, rất nhiều lần hắn bị thầy, cô cho ở ngoài lớp vì đi trễ tiết.

- Hắn thế mà không có đội mũ, chẳng lẽ không cảm thấy trời rất nóng sao!.

Lý Mộng đang đạp xe thì giật mình, nàng đôi mắt hướng về phía trước đó không xa, nhìn dáng người quen thuộc, nàng biết đó chính là bạn cùng bàn của mình, nàng đạp nhanh xe về phía trước, trong miệng khẽ lẩm bẩm.

Nàng về muộn là bởi khi vừa hết tiết cuối cùng, nàng nhận được cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm hỏi về tình của lớp, vì không tiện nói trong điện thoại, nên nàng đến phòng cô giáo trao đổi, sau khi xong việc thì nàng mới trở về.

- Thiên lên xe! Mình chở nè!.

Nàng dừng xe trước mặt hắn, mỉm cười nói, trong lòng hiện lên một tia là lạ cảm xúc.

- Vậy thì! Cảm ơn Mộng Mộng rồi.

Hắn vui vẻ, ngồi lên chiếc xe đạp, hay cánh như hai con rắn, quấn chặt lấy eo của nàng, cả cơ thể đổ về phía lưng của nàng, hắn vừa ôm, vừa cảm thụ lấy cảm giác mềm mại của cơ thể nàng mang lại.

- Cậu! Đừng ôm chặt như vậy.

Nàng có chút lúng túng, khuôn mặt hiện lên sự ngại ngùng, đỏ ửng như trái cà chua, giọng nói có chút run run của thiếu nữ mới lớn, nàng có bao giờ bị người khác chạm vào cơ thể bao giờ đâu, hắn là người đầu tiên chạm vào nàng, hơn nữa còn ôm chặt như vậy, cảm giác nóng ấm từ cơ thể hắn truyền đến làm nàng có chút hít thở không thông.

- Xin lỗi! Ta là lần đầu tiên đi xe, nên có chút sợ hãi, hơn nữa cơ thể của cậu rất thơm, eo của cậu cũng thật nhỏ, tớ thật muốn như vậy ôm mãi.

Hắn khuôn mặt tỏ ra sợ hãi, ôm càng chặt hơn, vô sỉ nói, giọng nói run run như thật, đôi mắt không  có chút nào giả dối, nói xong thì mỉm cười, đầu giáng vào lưng của nàng.

Hắn trong lòng cảm thấy mình thật quá không biết xấu hổ, không nghĩ tới có ngày hắn có thể trở thành một người như vậy vô sỉ, nhưng đều đó không quang trọng, chỉ cần có thể chiếm lấy trái tim giai nhân thì làm gì cũng không có vấn đề.

- Vậy thì ôm chặt vào! Mà lần sau cậu nhớ đội mũ vào, trời rất nắng, coi chừng bị ốm đó.

Nàng không một chút nghi ngờ gì đối với những lời hắn nói, quan tâm hắn nói.

- Cảm ơn cậu.

Hắn trong lòng cảm thấy rất ấm áp, kiếp trước chưa từng có ai thật lòng quan tâm hắn cả, hắn không nghĩ tới vừa mới sống lại thì đã gặp chuyện tốt như vậy.

Hắn trong cười khổ, cô gái này đúng thật quá ngây thơ, rất dễ bị người khác lừa gạt.

- Cô gái tốt như vậy, không thể để người khác lừa gạt được, chỉ có ta mới được lừa gạt nàng.

Hắn trong lòng thầm thề, miệng khẽ lẩm bẩm nói.

Rất nhanh hai người liền đến ngã ba, vì không còn cùng đường nên hắn chỉ đành xuống xe, dù trong lòng không nỡ.

- Cảm ơn cậu nha! Mộng Mộng cậu cute lắm đó.

Hắn nhìn nàng mỉm cười nói, một cánh tay vếu lên má trắng trẻo của nàng.

- Hừ! Cậu chỉ biết trêu ghẹo tớ.

Nàng nói xong thì rẽ phải, chạy một mạch về nhà, không dám quay đầu nhìn hắn.

- Thời đại này! Mà vẫn có cô gái hay xấu hổ như vậy, có chút ý tứ.

Hồ Chí Thiên thấy hành động của nàng, thì lắc lắc đầu mỉm cười, quay người đi về phía trước, nhà hắn cách ngã ba chỉ vài chục mét mà thôi nên rất nhanh liền đến.

Bạn đang đọc Đô Thị Cuồng Mỹ sáng tác bởi langthanhtruc

Truyện Đô Thị Cuồng Mỹ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi langthanhtruc
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.