Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

“ Trương lão bản, là ngươi.” Lâm Trần còn chưa nói gì, đằng sau lưng đã truyền đến một giọng mệ mại quến rũ, làm cho ngươi nghe không tự chủ được mê luyến.

Lâm Trần cùng Trương Căn quay đầu lại, một bóng người lồi lõm quyến rũ hứng bọn hắn đi lại.

Nhìn thấy người kia, Trương Căn ánh mắt không tự chủ được trơ lên mê luyến.

Lâm Trần có chút cau mày, đưa tay búng một cái, ngay lập tức ánh mắt Trương Căn lại trở lại bình thường.

Trương Căn tỉnh hồn, vừa lại đột nhiên thất thần.

Mỗi lần gặp trước mặt nữ nhân, hắn lại không tự chủ được thất thần, không phải hắn mê luyến trước mặt nữ nhân.

Mặc dù trước mặt người rất đẹp, rất thu hút, như hắn không có bất cứ tư tưởng gì với trước mặt người, nói đúng hơn là không dám.

Trước mặt nữ nhân tên Miêu Vân Dung, không rõ lai lịch thế nào, không biết từ đâu tới, bất quá hắn biết một việc, trước mắt nữ nhân cho dù Quân ca ở trước nàng cũng phải cung cung kính kính gọi một tiếng Miêu nữ sĩ, đó không phải là người hắn có thể mơ tưởng.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, nhìn trước mắt nữa tử vộ chắp tay chào hỏi.

“ Miêu nữ sĩ, thật không ngờ gặp người ở đây.”

Miêu Vân Dung che miệng cười một cái, phong tình vạn chủng nói.

“ Ta cũng không ngờ có thể gặp được Trương lão bản ở đây, thật trung hợp, còn không biết Trương lão bản còn có sở thích sưu tầm những đồ như này.”

“ để Miêu nữa sĩ chê cười, hôm nay ta đến chủ yếu là bồi Lâm tiên sinh đi nhìn xem một chút thôi.”

Miêu Vân Dung khẽ ồ lên một tiếng, hứng thú đánh giá bên cạnh Trương Căn Lâm Trần, nhìn qua thì chỉ là một 17 tuổi tầm học sinh trung học mà thôi, không có gì đặc biệt mà làm Trương Căn phải cung kính đến vậy, theo nàng nhớ thì Đại Nam dường như không có đại gia tộc nào họ Lâm à.

“ Vị này tiểu đệ đệ, nhận thứ một chút, ta tên Miêu Vân Dung, ngươi gọi ta là Vân Dung tỷ cũng được à.”

Nghe câu tiểu đệ đệ, Lâm Trần khóe miệng hơi giật giật một chút, ‘tiểu đệ đệ’ từ này, rất lâu rồi hắn chửa nghe ai gọi, trước kia chắc cũng chỉ có yêu nữ kia dám bọi hắn như thế.

“ Lâm Trần.” Lâm Trần, cũng không bắt tay Miêu Vân Dung nói, nhàn nhạt nói.

Miêu Vân Dung thấy vậy thì sững sờ, mị lực của nàng có bao nhiêu bản thân nàng biết, hơn nữa do công pháp nàng tu luyện, nàng quyến rũ gần như không có bất cứ nam nhân bình thường nào cưỡng lại được.

Cứ nhìn trong hội trường là có, thi thoảng lại sẽ có ánh mắt si mê hướng về hướng nàng đi, cho dù ở thủ đô cũng không thiếu bị nàng mê hoặc đến chết đi sống lại.

Vậy mà trước mắt thiếu niên này lại qua quý trả lời, nhẹ nhàng trấn định, tựa như không muốn nói thêm gì nữa, ngay cả tay cũng không muốn bắt.

Không phải cố giả vờ, bao năm lăn lộn nàng cũng đủ tinh mắt để nhận ra đâu là giả đâu là thật, qua ánh mắt của nàng, thiếu niên trước mắt hoàng toàn biểu hiện tự nhiên

Đây cũng không phải một cái 16 17 tuổi có được à.

Bất quá điều nàng càng làm cho nàng thấy hứng thú với thiếu niên trước mặt hơn.

“ Tiểu đệ đệ không biết là nhà nào đâu?”

Miêu Vân Dung lũng lựu giọng nói với Lâm Trần, vừa nói nàng vừa âm thầm sử dụng mị thuật lên người hắn.

Lâm Trần không có bất cứ biến hóa gì gương mặt, nhìn nàng bình tĩnh nói.

“ cha mẹ ta chỉ là một bình thường công nhân viên chức ở huyện nhỏ, còn có, đường có gọi ta tiểu đệ đệ.”

Nói hắn dẫn theo Trương Căn cùng Tiểu Mai đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, để lại một mặt sững sờ Miêu Vân Dung, lúc đi, Tiểu Mai còn quay đầu làm mặt xấu lè lưỡi với Miêu Vân Dung.

Dám quyến rũ Lâm Trần ca ca nàng, đúng là yêu nữ.

“ Mị thuật của ta, làm sao có thể?”

…..

Đấu giá hội rất nhanh bắt đầu, lần lượt những món đồ bắt đầu được đưa lên, từ nhân sâm đến bảo thạch lần lượt trịnh diện.

Thật ra thì cũng chẳng có gì quá quý gia đồ vật, đều là một ít tầm trên 50 năm nhân sâm, ngọc thạch hay đồ cổ cái gì, tuy không phải đại trà hàng ở chợ nhưng cũng chẳng phải hàng quý hiếm gì.

Cái này làm Lâm Trần có đôi chút thất vọng, hắn cũng chỉ có một lần đấu giá mua xuống một ít ngọc thạch, còn lại thì không có hứng thú nhấc tay nữa.

Buổi đấu giá diễn ra giữa chừng, bất chợt một đám bảo vệ mặc đồ đen cao to đi đến, tay cầm vũ khí vây lấy hội trường, đem tất cả mọi người có mặt đều hoang mang không ngớt.

“ Cái gì, chuyện gì thế này?”

“ Các ngươi đây là muốn là gì?”

Còn chưa để bọn họ hoang mang lâu, một trung niên man thân tầm 50 tuổi bước lên đài, nhìn bên dưới đám người lên tiếng.

“ Các vị, Tào gia có chút chuyện riêng cần giả quyết, hôm nay buổi đấu giá đến đây kết thúc, mong mọi người mau chóng rời khỏi.”

Rất nhiều người nhận ra trên đài là Tào gia gia chủ Tào Trung Phi, Tào gia gia chủ đã tự mình lên tiếng, không bán cái mặt mũi cũng không được à.

“ Vậy Tào gia chủ, chúng tội xin cáo từ.”

Nhao nhao người đứng dậy dời đi, chỉ hai ba phút sau, hội trường người đã về gần hết, chỉ còn Lâm Trần nhón người cùng Miêu Vân Dung.

Lâm Trần nhón người, hắn đương nhiên biết Tào Trung Phi tim ai, tất nhiên không đứng đậy, Trương Căn thì không hiểu ra sao bất quá thấy Lâm Trần không đứng dậy tất nhiên hắn cũng không đứng, Tiểu Mai thì khỏi cần nói, nàng biết rõ một mọt chuyện gì đang sảy ra.

Còn về Miêu Vân Dung, nàng đơn thuần là thấy thú vị lên ở lại xem kịch mà thôi.

Tào Trung Phi lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Trần đám người, đưa mắt nhìn về phía Miêu Vân Dung, ánh mắt bỗng nhiên co rút lại.

“ Miêu nữ sĩ đến, không thể tiếp đón từ xa, mong Miêu nữ sĩ thứ tội.”

Tào Trung Phi khách khí nói với Miêu Vân Dung, trong ánh mắt rõ ràng có cực kiêng dè.

“ Tào gia chủ khách khí rồi, ta đơn thần chỉ là đến xem xem một ít đồ đấu giá, mua mua ít đồ mà thôi, cũng không cần nhiền Tào gia chủ như vậy.”

Miêu Vân Dung quyến rũ cười nói, mị hoặc bắn ra khắp nơi.

Tào Trung Phi ánh mắt mê luyến một hồi, ngay sau đó lại tỉnh táo lại, cả người toát ra một tầng mồ hôi mịn.

Thật đáng sợ, nữ nhân này thật đáng sợ.

Cũng may nhiều năm lăn lộn hắn tâm chí kiên cường, nếu không…

“ vậy Miêu nữ sĩ ưng ý món đồ nào? Ta lập tức sai người đóng gói đưa cho ngài.”

“ Không cần, đồ ta cũng mua được rồi, cũng không cần thêm nữa.”

“ như vậy sao được? Ở đây ta có một miếng nữ sĩ vòng ngọc của cung đình Nguyễn thời sưa lưu lại, mong Miêu nữ sĩ nhận lấy, hôn nay Tào gia có chút việc riêng, không tiện tiếp đãi tử tế, đợi sau này Miêu nữ sĩ có đến Tào gia nhất định sẽ mở tiệp linh đinh tiếp đón.”

Tào Trung Phi để người đưa đến một cái tinh mĩ chiếc vòng tay đến trước mặt Miêu Vân Dung nói, ý tứ đuổi khách là rõ.

Miêu Vân Dung thấy vậy cũng chỉ nhẹ nhàng quyến rũ cười một cái, cũng không nhận lấy Tào Trung Phi vòng tay.

“ Vậy Vân Dung không làm phiền Tào gia chủ nữa, đợi hôm khác có thời gian nhất định sẽ đến Tào gia phiền Tào gia chủ một chuyến vậy.”

“ Ha ha, nhất định, nhất định rồi, Tào gia sẽ chuẩn bị sẵn tiệp rượu đợi Miêu cô nương.”

Miêu Vân Dung cười cười đi về phía cửa, lúc đi qua Lâm Trần thì ‘ không cẩn thận’ làm rơi túi, cúi người xuống nhặt, sát đến cạnh Lâm Trần.

“ Thế nào tiểu đệ đệ, muốn hay không tỷ tỷ giúp ngươi, chỉ cần ngươi chịu mở miệng tỷ tỷ có thể đảm bảo người bình an ra khỏi đây nha.”

“ Không cần, còn có đừng có gọi ta tiểu đệ đệ.”

Bạn đang đọc Đô thị kẻ trở về sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.