Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dục vọng thiêu thân

Tiểu thuyết gốc · 1366 chữ

Nguyễn Gia Khải đưa ngón tay,lướt một đường từ bên ngực xuống một bên mông của Nguyễn Thanh Trúc bóp mạnh một cái,lại đưa lên sát mũi hít sâu một hơi

" Thơm quá,lại còn mền nữa"

" tuyệt"

"Á, ngươi tên khốn kiếp,nhanh cút đi

Nguyễn Thanh Trúc bị bóp bóp đau giật mình,cơ thể phản ứng theo bản năng co rúm lạ,hai tay ôm lấy đầu gối trốn vào một góc,trừng mắt hét lên.

Nguyễn Gia khải thấy thế đưa tay muốn đẩy cơ thể nàng ra,nhưng giằng co một lúc vẫn không thể xoay chuyển được nàng.

" Bẹt"

" này thì tha này"

"Mẹ nó con đĩ,đến giờ này mày còn suy nghĩ chống đối"

Tức giận hắn đưa tay lên quạt thẳng vào mặt nàng,dùng sức tới mức má trái của nàng in hằn lên một bàn tay.

Nguyễn Thanh Trúc bị tác động mạnh mã, đầu óc nhất thời choáng váng đờ người ra.

Cả người mất đi phản kháng đành để mặc hắn tùy ý hằng động.

"Bây giờ không phải tốt,chống cự làm gì để thêm đau khổ đã thịt"

"Bản thế tử cũng hết hứng kéo dài chơi đùa với nàng rồi,bây giờ chúng ta nên đi vào việc chính,ta đã không chờ được nữa"

Nhìn nàng bất lực phản kháng, Nguyễn Gia khải hài lòng gật đầu,đưa tay giật mạnh áo mình,hàng cúc trên áo sơ mi bị giật bay đi,để lộ thân hình cường tráng của hắn.

Hắn thuận tiện đưa tay còn lại kéo luôn quần trong và quần dài xuống dưới đầu gối,để lộ ra dương vật đã cương cứng hết cỡ,phía trên còn nổi lên từng gân xanh vô cùng rợn người.

Nguyễn gia khải tiến đến thuận lợi đẩy ra hai đùi nàng,chiếc quần nhỏ bị vùng tam giác thần bí vụn cao vô cùng bắt mắt.

Hắn kìm không được nuốt nước bọt một tiếng,hai mắt hắn nhìn chằm chằm như bị hút vào trong đó.

chầm chậm đưa ngón tay trỏ chạm vào, từ từ vuốt lên chiếc khê in hằn lên qua mảnh vải mỏng manh.

Sự kích thích mãnh liệt khiến Nguyễn Thanh Trúc lấy lại tinh thần,muốn vùng vẫy thoát khỏi lại bại hai tay hắn đè lại, bất lực kêu gào.

" tên chó khốn kiếp, ngươi nếu động đến ta,cho dù ta chết biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi"

" hahaha,nàng có biến thành nữ quỷ,ta cũng sẽ biến thành quỷ năm tiếp tục chơi đùa với nàng"

" thật sao? Đã ngươi muốn biến thành quỷ ta thành toàn ngươi"

" ai"

Một ánh đao như thiểm điện loé lên, Nguyễn gia khải,cảm thấy trời đấy quay cuồng mọi thứ trở nên mơ hồ.

Khi nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh lại nhìn thấy mọt cả thể không đầu vô cùng quen thuộc,hai mắt trợn tròn rơi xuống đất.

Lưu Bắc Huyền thu Hắc Lôi đạo vào nhẫn không gian,vội vàng chạy tới cởi áo sơ mi mình đang mặc khoác cho Nguyễn Thanh Trúc,ôm nàng vào lòng.

Nhìn gương mặt đỏ bừng tiều tụy của nàng,hắn đau lòng kìm không được rơi nước mắt nỉ non

"Thanh Trúc,là anh đây,Bắc Huyền của em đây,em không sao chứ "

" Thật sự là anh sao"

Nguyễn Thanh Trúc ngơ ngác nhìn gương mặt hắn,nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào mặt hắn.

Đưa tay bắt lấy tay nàng ấp vào mặt mình

"Phải là anh đây"

Nguyễn Thanh Trúc nhìn thật lâu một lúc xác nhận thật sự là hắn,nước mắt kìm nén từ bấy lâu không thể kìm nén tuôn trào,hai tay đấm ngực hắn.

" Bắc Huyền sao bây giờ anh mới đến?

Em rất sợ,em thật sự rất sợ anh biết không.

" anh đến muộn,anh xin lỗi"

Hắn đau lòng ôm chặt Nguyễn Thanh Trúc vào lòng như muốn cả hai hoà làm một, muốn dữ chặt nàng bên người.

Hắn không dám nghĩ nếu mình hôm nay không tình cờ phát hiện, Nguyễn Thanh Trúc phải đối mặt những dày vò như thế nào.

Hắn chắc chắn cũng sẽ mãi không thể tha thứ cho bản thân.

Nhìn trong ngực mình vẫn trong tình trạng sợ hãi hắn thầm mắng chính mình vô dụng

" năm lần bảy lượt, không thể bảo vệ chủ toàn cho người mình yêu thương, rốt cuộc mày tu luyện làm gì hả Lưu Bắc Huyền"

Một lúc sau Nguyễn Thanh Trúc mới dừng thút thít.

Nàng lấy lại tinh thần lộ lắng nói

" Bắc Huyền,nhanh lên chung ta nhanh rời khỏi đây,tên thế tử này còn mấy tên tay sai nữa"

" nếu để bị phát hiện chúng ta diết chết hắn, chúng ta chắc chắn sẽ trốn không thoát"

" được"

Lưu Bắc Huyền, gật đầu đồng ý đứng dậy muốn lôi kéo Nguyễn Thanh Trúc đứng theo,những nàng vừa đứng lên cơ thể đã bất lực ngã xuống.

Hắn vội vàng nhanh tay đỡ lây màng,lo lắng hỏi

" Thanh Trúc,em thế nào"

" Em bị tên khốn này cho uống thuốc bây giờ toàn thân khô nóng không còn chút sức lực nào"

Hắn cau mày

" vậy để anh bế em"

" ùm"

Hắn một đỡ lấy lưng nàng,một tay ôm hay chân nàng bế nàng lên,thì triển thân pháp như thân ảnh hoá thành lưu quang phóng ra ngoài.

Đi hơn năm phút hắn phát hiên,trong lúc gấp gáp rời đi không để ý phương hướng đã đi vào một khu rừng,hắn vội vàng dứng lại

Nguyễn Thanh Trúc không hiểu yếu ớt hỏi

"Bắc Huyền sao vậy"

" hình như chúng ta lạc đường rồi"

" em biết nơi này sao"

Nguyễn Thanh Trúc nhìn xung quanh, chợt nghĩ tới gì đó nói

" hình như em nghe nói, học viện có một khu nhân tạo rừng rậm dùng nuôi nhốt linh thú, phục vụ cho học viên rèn luyện.

Hơn nữa nơi này cách nhà ăn hơn năm mươi cây số, không lẽ chỉ thoáng mọt cái chúng ta đã đi xa như thế.

Anh cũng nhanh đi"

" tại gấp quá anh không để ý"

Hắn gãi đầu cười cười

" vậy xem như tạm thời ăn toàn,chúng ta tạm thời chấp nhận qua đêm ở đây vậy "

" để anh đi tìm củI nhóm lửa"

" um,anh đi đi"

Nguyễn Thanh Trúc khuôn mặt đỏ bừng mím chặt môi ngoan ngoãn gật đầu.

Lưu Bắc Huyền lưu luyến nhìn nàng, thật sự một giây cũng không muốn rời, cuối cùng vẫn đứng lên đi cùng quanh nhặt nhạnh một ít cành cây khô.

Chỉ trong chốc lát hắn đã gọm được một bó to quay về,lại phát hiện Nguyễn Thanh Trúc khác thường.

Nguyễn Thanh Trúc nằm lưng tựa vào cây cổ thụ,cơ thể uốn éo, chiếc áo của hắn đã bị nàng vứt một bên.

Nàng một tay nhào nắn bộ ngực căng tròn,một tay đưa xuống cô bé liên tục chà xát bàn tay nàng đã ướt nhẹp bởi một thứ đúng dịch thần bí,hình ảnh hết sức gợi dục.

Lưu Bắc Huyền vội vàng vứt xuống mất cành cây nhặt được, chạy như bay về phía nàng.

Nắm lấy bờ vai nàng hắn lấy mạnh lộ lắng hỏi

" Thanh Trúc em bị sao thế"

" Bắc Huyền,em nóng quá"

Nguyễn Thanh Trúc mơ mơ màng màng quay sang nhìn hắn thì thào,rồi bổ nhào lên người hắn,áo của hắn vốn đã đưa cho nàng nên hăn giờ đang để trần nửa trên.

Nguyễn Thanh Trúc cả người bỏ nhào lên người hắn,đôi tay mò mẫn khắp cơ thể hắn,đôi môi mền mại nóng ấm hôn lên ngực lên cô hắn.

" em tỉnh táo lại đi,Thanh Trúc"

Lưu Bắc Huyền cố gắng muốn đẩy nàng ra, không phải hắn không muốn mây mưa với nàng,nhưng không phải trong tình trạng này.

Hắn vẫn có thể cố gắng kìm nén bản thân,cho đến khi bàn tay nàng luồn vào trong quần hắn,nắm dưỡng vật to cứng của hắn trong tay, triệt để kích phát thú tính của hắn.

" đây là em tự tìm"

Bạn đang đọc Đô thị việt nam: dị giới tu tiên sáng tác bởi luuluu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luuluu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.