Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liều Lĩnh (2)

Phiên bản Dịch · 1201 chữ

Nhưng Lý Nhàn Vân còn có thể nói chuyện.

Anh nói: “Tôi có thể giúp cháu!”

Mắt không chuyển động.

Lý Nhàn Vân nói rất chắc canh: "Tôi biết cháu muốn làm cái gì gì, tôi có thể giúp cháu! Nhưng tôi cần cháu hợp tác với tôi!”

Dưới ánh mắt trong bóng tối hiện ra một cái miệng, phát ra âm thanh nũng nịu: "Chú định làm gì”

Giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.

Oán niệm thật sâu nặng, cô gái này rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu gian khổ.

Trong long Lý Nhàn Vân đau xót: "Tôi biết bọn họ không nhìn thấy cháu, có lẽ tôi có thể để cho ông ta nhìn thấy cháu.”

Giọng nói lạnh lẽo như băng truyền đến: "Có thể..."

"Đúng vậy, có thể." Lý Nhàn Vân trả lời: "Tôi không biết tôi có thể làm được hay không, tôi không phải là một người bắt … cái đó chuyên nghiệp, tôi có rất nhiều điều chưa hiểu. Nhưng tôi biết… bị tôi bắt..., đôi khi các đặc tính sẽ xuất hiện biến hoá. Được rồi có thể cháu không biết từ đặc tính này, nhưng nó nhất định sẽ có biến hoá. Có lẽ tôi có thể để cho cháu chạm vào ông ta và để cho ba của cháu nhìn thấy cháu.”

"Ba..." Trong cái miệng nhỏ nanh phát ra giọng nói dịu dàng trầm thấp.

Đôi mắt hơi sáng lên: "Chú muốn ... thu nhận tôi?”

"Đúng vậy." Lý Nhàn Vân trả lời: "Tôi cần sự giúp đỡ của cháu.”

Bóng tối đột nhiên biến mất.

Lý Nhàn Vân phát hiện bản thân vẫn đang đứng ở hành lang khách sạn.

Khương Manh Manh đã chui ra từ cửa phòng, Nhâm Chí ngơ ngác nhìn Lý Nhàn Vân —— anh ta không nhìn thấy được cái gì cả, cho nên chỉ nghe thấy Lý Nhàn Vân nói những lời khó hiểu.

Khương Manh Manh vẫn dáng vẻ trong sáng đáng yêu kia, cô bé nhìn Lý Nhàn Vân: "Ba nói, không được tin người xa lạ.”

Lý Nhàn Vân cười khổ.

Ngay sau đó, Khương Manh Manh đột nhiên hét lớn lên: "Tôi không tin chú! Tất cả các người đều là người xấu!”

Gầm lên!

Một luồng tác động thật lớn đập vào mặt.

Đúng lúc này Nhâm Chí tiến đến trước mặt Lý Nhàn Vân, nheo mắt vẩy vẩy tay với anh: "Này, cậu lên cơn gì vậy... Ách..."

Thân thể anh ta đột nhiên run lên, hai mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh.

Đồng thời Lý Nhàn Vân cũng ngẩng đầu lên, máu mũi chảy dài.

Đúng lúc này, Lý Nhàn Vân giơ tay lên lấy ra bùa trói ma.

Nhưng Khương Manh Manh chỉ hét tiếng đã thiêu cháy lá bùa giấy kia, trong nháy mắt hóa thành tro tàn, đồng thời có một sức ép khổng lồ làm cho Lý Nhàn Vân không thể chịu nổi, quỳ rạp xuống đất.

Móa!

Không phải anh không có cơ hội ra tay, mà là mẹ nó có ra tay cũng vô dụng !

Ngay khi bùa biến mất, Lý Nhàn Vân hét lớn: "Ông ta sẽ được thả đi!”

Giọng hét rất lớn, bên trong Tôn Thi cũng nghe thấy, quay đầu hét về hướng ngoài cửa: "Nếu cháu không hợp tác, tôi thật sự chỉ có thể thả ông ta đi.”

Khương Manh Manh đột nhiên nhìn về phía trong phòng.

Ngô Tùng Hoa nghe thấy vậy vui vẻ đứng dậy: "Quả nhiên là cô tự tiện bắt tôi, cô cứ chờ đi, tôi nhất định sẽ khiếu nại cô, nhất định sẽ làm!”

Ông ta phẫn nộ hét lớn, khuôn mặt lúc gào thét trở nên méo mó vô cùng dữ tợn.

Điều này hoàn toàn chọc giận Tôn Thi, cô ấy mạnh mẽ xoay người đấm một đấm vào mặt Ngô Tùng Hoa: "Đồ khốn này, cô bé vẫn còn là một đứa trẻ! Ông có còn nhân tính không!”

Cô ấy lại liều lĩnh đánh ông ta một trận, cho dù giây tiếp theo cô có bị đuổi việc, thì giờ khắc này cũng Tôn Thi muốn đánh cho đã, cô hận không thể đánh chết tên cặn bã này.

Ngoài cửa, Khương Manh Manh kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

Ý thức của cô bé dường như có chút trấn tĩnh, khuôn mặt dữ tợn dần dần trở lại bình thường.

Lý Nhàn Vân chậm rãi đứng dậy: "Manh Manh, tin tôi đi, chúng tôi thật sự muốn giúp cháu!”

Khương Manh Manh quay đầu nhìn về phía Lý Nhàn Vân, phát ra âm thanh nũng nịu: "Chú..."

Lý Nhàn Vân chậm rãi giơ bùa lên, chân thành nói: "Tin tưởng chú và cô, cô chú nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cháu. ”

Không có gì có thể gây ấn tượng hơn sự chân thành, và đối với một đứa trẻ, đó có lẽ là điều cô bé có thể cảm nhận được nhất.

Cô bé không chống cự nữa.

Sau khi gọi một tiếng này, một luồng u quang nổi lên, hóa thành u ảnh tiến vào U Phù Quỷ Lục.

Thành công!

Tất cả những gì Lý Nhàn Vân và Tôn Thi làm bây giờ, chính là cố gắng hết sức giúp Manh Manh tiêu trừ phần hối tiếc trước.

Chuyện quỷ Ký ốc đã làm cho Lý Nhàn Vân hiểu được, quỷ có thể hoàn thành hối tiếc trước khi bị thu phục.

Bởi vì quỷ sinh ra từ chấp niệm, nếu muốn thu phục quỷ mạnh như vậy, biện pháp duy nhất chính là trước tiên phải giúp cô bé hoàn thành những điều hối tiếc, chỉ có thể như vậy cô bé mới có thể phối hợp.

Còn bây giờ vì hành vi của Tôn Thi, cuối cùng cô bé cũng bắt đầu tin tưởng.

Trong nháy mắt, U Phù Quỷ Lục bốc lên một mảnh chữ triện cổ rực rỡ ánh vàng kim.

"Ăn chán chê rồi! Ăn nứt bụng rồi!”

"ĐMM, tốt nhất mày nên hợp tác với tao thì hơn." Lý Nhàn Vân vừa nói vừa một cước đá văng cửa phòng.

Cánh cửa mở ra.

Lý Nhàn Vân đứng ở cửa, giận dữ nhìn Ngô Tùng Hoa.

Anh lớn tiếng nói: "Ngô Tùng Hoa, ông nhìn xem cô bé là ai!”

Hình ảnh Khương Manh Manh đã xuất hiện trước mắt Ngô Tùng Hoa.

Đây cũng là lần đầu tiên Tôn Thi nhìn thấy cô bé này.

Đúng là một cô bé trắng trẻo đáng yêu, tên khốn kiếp này sao lại nhẫn tâm làm ra chuyện như thế?

“Manh Manh!” Ngô Tùng Hoa nhìn thấy một màn này ngay lập tức bị dọa choáng váng.

Điều này làm sao có thể được?

"Không! Không! ! Không!!” Ông ta ôm đầu điên cuồng hét lên.

Ngay lúc này ông ta đã bị dọa đến mức muốn phát điên.

Tôn Thi nhìn thấy cảnh này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy quay đầu lại nhìn Lý Nhàn Vân, giơ ngón tay cái lên với anh: "Làm tốt lắm.”

"Nhờ có cô." Lý Nhàn Vân trả lời.

Bạn đang đọc Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại (Bản dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.