Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Còn Đáng Sợ Hơn Quỷ (2)

Phiên bản Dịch · 1198 chữ

"Tiền thưởng..." Ánh mắt Nhậm Chí trong nháy mắt lại sáng lên.

Đôi mắt của anh ta là kính lúp tự động điều chỉnh độ sáng khác nhau tùy thuộc vào số tiền thưởng.

Không chỉ có thế, cả khuôn mặt bắt đầu nở rộ như hoa cúc...

Tôn Thi nhìn Quế Đại Dũng còn đang tức giận, mặt suy sụp, cúi đầu nói: "Tôi không chắc có tiền thưởng hay không.”

Ngay sau đó Nhậm Chí đã vọt tới bên cạnh Quế Đại Dũng: "Xin chào đại uý Quế. Tôi tên Nhậm Chí là tổng giám đốc kiêm nhà sản xuất của công ty Viễn Chí, chủ yếu là các loại hợp tác điện ảnh và truyền hình, đương nhiên chúng tôi cũng nhận phim tuyên truyền. Nếu anh không có ý định cung cấp tiền thưởng, cho công việc cũng được!”

Được, đây xem như là quấn lấy Quế Đại Dũng rồi.

Lý Nhàn Vân và Tôn Thi nhìn nhau, không hẹn mà cùng lui về phía sau.

Đi đến cầu thang hành lang và nhìn không có ai.

Lý Nhàn Vân nói: "Lần này đúng là quá mạo hiểm. Tôi nói nè cô có từng nghĩ đến hậu quả nếu thất bại chưa?”

Nghe Lý Nhàn Vân nói như vậy, Tôn Thi cười: "Đương nhiên đã từng nghĩ tới. Tôi biết rủi ro lớn như thế nào, cơ hội thành công thấp như thế nào, và tôi biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào, nhưng tôi phải làm điều đó. Công lý đòi hỏi một cái giá, hoặc thậm chí có thể thất bại. Nhưng đó là lý do tại sao công lý có ý nghĩa!”

Nghe Tôn Thi nói, Lý Nhàn Vân kinh ngạc, gật đầu nói: "Cô làm cho tôi cung kính nể phục.”

"Anh cũng không tệ nha, lần này nhờ có anh." Tôn Thi vỗ vỗ vai anh.

Lý Nhàn Vân lười biếng nói: "Hy vọng đây sẽ không trở thành lý do sau này cô tiếp tục tới quấy rầy tôi.”

"Ông trời cho anh năng lực như vậy, không phải dùng để kiếm tiền cho anh sao." Tôn Thi nghiêm nghị trả lời.

"Làm sao cô biết ông trời cho tôi cơ hội như vậy, không phải là dùng để làm cho cuộc sống của bản thân trở nên tốt hơn một chút?" Lý Nhàn Vân phản bác.

"Vì vậy, anh vẫn khăng khăng sử dụng quỷ để làm phim? Chờ một chút..." Tôn Thi đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến đổi: "Anh sẽ không để Manh Manh trở thành diễn viên của anh đấy chứ?”

Lý Nhàn Vân lắc đầu: "Không, cô bé không thể trở thành diễn viên.”

Trương Nghiên và Kim Quý vào vai ma, có thể thoái thác là hiệu ứng đặc biệt, Manh Manh nhìn thế nào cũng không giống ma, nếu để cô bé đến hoạt động trực tiếp... để bị truy tìm nguồn gốc thì rất rắc rối.

Nghe anh nói như vậy, Tôn Thi thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng cho dù là hậu trường, vẫn cảm thấy không đáng tin cậy. Sao anh có thể nghĩ ra người và quỷ cùng nhau làm phim vậy.”

Lý Nhàn Vân hỏi ngược lại: "Ma quỷ thì sao? Bây giờ cô vẫn còn nghĩ ma quỷ đáng sợ sao?”

Tôn Thi sững sốt.

Cô ấy suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên cười khổ: "Không. Bây giờ tôi cảm thấy rằng con người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.”

Lý Nhàn Vân nhẹ nhàng ngâm nga: "Tôi sợ quỷ, nhưng quỷ lại không làm hại tôi, tôi không sợ người mà người lại là tôi mình đầy thương tích..."

Sự việc đã được giải quyết, Lý Nhàn Vân và Nhậm Chí rời đi.

Dọc theo đường đi Nhậm Chí vẫn còn đang mơ mơ màng màng —— tại sao ông đây lại đột nhiên ngất xỉu? Sao lại lập công lớn chứ?

Còn nhà đầu tư đã hẹn đâu?

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Anh ta hỏi Lý Nhàn Vân nhưng Lý Nhàn Vân chỉ cho anh một cái trừng mắt —— hỏi cái rắm, nhà đầu tư thăng thiên rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại bản thân còn gánh nặng nợ nần, đành phải thức thời câm như hến.

Về đến nhà, Lý Nhàn Vân gọi điện thoại cho Dung Đại Thăng, xác nhận đã dựng phim xong, dựa theo tiến độ này, ước tính có thể hoàn thành phần hậu kỳ trong vòng một tháng, sau đó chính là chuẩn bị lên mạng lập hồ sơ, báo cáo với nền tảng, đợi đến khi chính thức công chiếu sẽ mất hai ba tháng.

Trong khoảng thời gian này, cũng phải xem xét vấn đề tuyên truyền.

Thật ra với công việc của Lý Nhàn Vân, theo lý không cần lo lắng về vấn đề tuyên truyền, nhưng xét đến dã tâm của anh là thành lập công ty điện ảnh và truyền hình của riêng mình, vì thế cũng cần có chút hiểu biết đối với mảng tuyên truyền này.

Ngân sách còn lại khoảng hai trăm ngàn nhân dân tệ, chút tiền này dùng để tuyên truyền, không thể chịu nổi sóng gió quá lớn, Lý Nhàn Vân dự định lợi dụng thân phận tác giả của mình, quảng bá một đợt ở trong nhóm độc giả, tốt nhất có thể kéo mấy tác giả có sức ảnh hưởng lớn khác hỗ trợ.

Tuy nhiên giới văn chương trên mạng kỳ thật cũng rất thực tế, cũng sẽ không có ai vô duyên vô cớ đẩy truyền thông giúp bạn, trừ phi bạn đã là một đạo diễn có tên tuổi lớn, vậy thì bọn họ sẽ chủ động giúp bạn miễn phí. Nhưng lúc đó bạn đã không còn thèm bọn họ giúp rồi.

Cho nên Lý Nhàn Vân biết, việc này chung quy vẫn chỉ có thể dựa vào người hâm mộ của mình.

Được rồi, tiếp tục gõ chữ thôi.

Sáng sớm hôm sau, Lý Nhàn Vân nhận được điện thoại của Tôn Thi.

Vụ án đã được giải quyết.

Lý Thục đã thừa nhận đã hợp tác với Ngô Tùng Hoa sát hại con gái mình, cũng đã khai nhận thủ pháp phạm tội, hiện tại bọn họ đều đã bị giam giữ.

Tuy nhiên Tôn Thi không vì vậy mà lập được công, ngược lại còn bị chỉ trích trong nội bộ.

Tôn Thi cũng không thèm quan tâm chuyện này.

"Đúng rồi, ba của Manh Manh bên kia..." Lý Nhàn Vân hỏi.

"Anh ta suýt chút nữa xé xác vợ cũ rồi." Tôn Thi trả lời: "Anh biết không? Sau khi chuyện đó xảy ra, Lý Thục vẫn nói đó là trách nhiệm của chồng cô ta, hắt hết nước bẩn lên người anh ta, Khương Chính suýt chút nữa vì vậy mà tự kỷ, cũng không thể tha thứ cho bản thân đã để con gái ở nhà một mình. Cho đến bây giờ mới cuối cùng cũng hiểu ra... A, thật sự là người đổ oan cho bạn mới hiểu rõ bạn oan uổng nhường nào.”

Bạn đang đọc Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại (Bản dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.