Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy Nghĩ Khác Biệt (3)

Phiên bản Dịch · 1161 chữ

"Mỗi người đều có giá trị quan riêng, bởi vậy mà cho rằng bản thân mình hoàn toàn đúng, vì thế bản thân không thể dung nạp thêm một chút ý kiến khác với suy nghĩ của của mình. Cái này cũng giống như cô nói với các tín đồ tôn giáo rằng thần không tồn tại, nói kungfu của người Trung Quốc đều là bốc phét... Ai nấy đều sẽ giậm chân chửi lớn, không ai thích nghe những gì bản thân không muốn nghe, trình ra sự thật nói đạo lý thì hậu quả chính là càng khiến người khác chê hơn thôi. Trừ phi cô lấy tiền ra, vậy thì đám người kia có thể ngay lập tức không cần mặt mũi!”

Lý Nhàn Vân vừa uống rượu vừa lải nhải, khua tay múa chân đầy căm phẫn!

Anh có thể hiểu cho người kiểm duyệt lúc trước, có thể hiểu cho những độc giả gọi bậy mắng chửi kia, nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể chấp nhận những chuyện như vậy, có người chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, với lại còn không cản trở anh tiếp tục cho rằng mấy cái người này đều là "ngu ngốc".

Theo một ý nghĩa nào đó, Lý Nhàn Vân cũng là một người tín ngưỡng hóa nhận thức của bản thân... Anh không khác gì những người khác, thậm chí còn hơn thế.

Bởi vì anh cảm thấy bản thân nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều, nhận thức vượt qua người khác một cấp độ, vì thế đi khinh bỉ người khác càng lợi hại hơn, tự cho mình là đúng, đi ghét người khác tự cho bản thân họ là đúng!

Vì vậy tất cả mọi người là như nhau: nhận thức có cao và thấp, bản chất không khác nhau!

Tôn Thi nói: "Cho anh mười ngàn tệ, anh sẽ gọi tôi là mẹ chứ?“

Lý Nhàn Vân bĩu môi: "Không có cửa!”

Anh suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: "Ít nhất cũng phải một trăm ngàn tệ, còn chỉ là cái giá hôm nay... giới hạn của tôi vẫn còn tương đối cao.”

Tôn Thi cũng vui vẻ, cô ấy nâng ly rượu lên: "Được rồi, đây là xã hội, mỗi người đều có vị trí riêng, cũng có quan điểm riêng, chỉ cần học cách thay đổi tư duy thì sẽ phát hiện thật ra chẳng có ai dễ dàng.”

"Nhưng dường như cô không phải như vậy? Cô làm việc rất thoải mái, mà không sợ bất kỳ hậu quả nào.” Lý Nhàn Vân nói.

"Mẹ tôi là phó giám đốc sở." Tôn Thi trả lời.

"Ách..." Lý Nhàn Vân không nói gì, hoá ra là con của quan chức, suy nghĩ một chút anh nói với vẻ thắc mắc: "Cô không sợ chuyện lần này làm hỏng sẽ ảnh hưởng đến mẹ cô sao?”

"Vừa rồi anh cũng nói, làm việc tốt thật ra cũng là một chuyện rất sảng khoái?" Tôn Thi giơ ly rượu lên: "Thanh niên ai mà không có khoảng thời gian tùy hứng, vì làm việc tốt liên lụy đến người nhà còn tốt hơn làm chuyện xấu liên lụy người nhà.”

"Cũng đúng. Cảm giác đạo đức tự hài lòng, thuận tiện để định hình bản thân thành người sáng suốt, một loại lợi ích tinh thần vô hình!”

Tôn Thi cau mày: "Tôi ghét những gì anh nói, anh luôn tự cho mình sáng suốt, còn đặc biệt thích tổng kết lại cho người khác vậy sao?”

Lý Nhàn Vân cười haha, biết điều nên chuyển đề tài khác.

Nâng ly lên và nói: "Cạn!”

Trong lần uống rượu này, Lý Nhàn Vân và Tôn Thi đã tán gẫu rất nhiều.

Mọi người đều đang kể khổ với nhau, bày tỏ sự phàn nàn của riêng họ.

Tôn Thi kể về những vụ án cô ấy đã từng trải qua, đủ loại hủ bại của nhân tính, nhờ vào kinh nghiệm nghề nghiệp của cô ấy thể được tìm thấy ở rất nhiều trong vụ án của cô ấy.

Lý Nhàn Vân kể những câu chuyện anh đã viết và phản ứng của độc giả, và một sự hiểu biết sâu sắc của anh về sự khác biệt trong suy nghĩ của mọi người.

Mọi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng vẫn có thể tư tưởng lớn gặp nhau.

Đến cuối cùng thậm chí còn rút ra kết luận: sở dĩ không thể tận hưởng vui sướng, bởi vì có một nhóm những người có chỉ số IQ hạn chót đã kéo giới hạn tối thiểu của giải trí xuống.

Không nghi ngờ gì nữa đây là những gì Lý Nhàn Vân tổng kết, Tôn Thi giỏi hành động, không giỏi tổng kết.

Cơm no rượu say thịt nướng đầy bụng, ăn dính đầy dầu mỡ, Lý Nhàn Vân lau miệng: "Ông chủ, thanh toán.”

Tôn Thi cầm điện thoại di động: "Để tôi thanh toán, lần này nhờ có anh..."

Lý Nhàn Vân phất tay: "Không cần, sao có thể để phụ nữ trả tiền chứ.”

Nói xong anh cầm điện thoại đi về phía ông chủ quán thịt nướng.

Trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác kỳ quái khó hiểu, đêm thành thị hối hả náo nhiệt, đột nhiên cảm giác vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người xung quanh đều còn ở đây, bọn họ đang tuỳ ý thoả thích ăn uống, đang nói cười vui vẻ giữa làn khói bốc lên trong ánh đèn màu rực rỡ về đêm, nhưng lại trở nên xa xôi như thế.

Như thể xa tận chân trời.

Lý Nhàn Vân dừng bước, anh nhìn về phía ông chủ quán thịt nướng.

Ông chủ còn đang lật thịt xiên trước quầy hàng, nhìn thấy Lý Nhàn Vân đi đến, hắn hơi ngẩng đầu, lộ ra hàm răng vàng ố: "Muốn thanh toán sao?”

Lúc ông ta cười lộ ra cả chân răng, trong miệng màu đỏ lại có một lỗ đen tối om.

Thịt xiên trong tay ông ta vẫn còn đang nhỏ giọt dầu rơi xuống lửa than, nổ lụp bụp văng ra những tia lửa.

Những tia lửa kia lơ lửng ở trước mặt Lý Nhàn Vân, giống như những con mắt, nhìn chằm chằm anh.

Một cơn gió thổi tới, Lý Nhàn Vân không khỏi rùng mình một cái, tiếp theo chỉ cảm giác nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống, bản thân giống như rơi vào trong hầm băng, chỉ cảm thấy cả người lạnh khủng khiếp.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh lại, khói của quầy thịt nướng không ngừng bốc lên nghi ngút lan tràn bao phủ tất cả mọi thứ, chỉ có răng ố vàng của ông chủ quầy thịt nướng và những tia lửa lơ lửng đầy trời trước mắt.

Bạn đang đọc Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại (Bản dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.