Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghé Thăm (4)

Phiên bản Dịch · 1149 chữ

Cô nhóc quỷ đó nhanh mồm ghê, gần như kể hết những gì mình biết rồi, ngay cả những việc chưa trải qua cũng kể hết — Chuyện Lý Nhàn Vân sử dụng quỷ để quay phim cô nhóc cũng kể luôn.

Khương Chính cúi đầu suy nghĩ một chút: “Cho nên, không phải vì cậu dùng ma quay phim đã bóc trần cậu sao?”

“Ừm. Phim còn chưa công chiếu, tôi đoán chừng Minh phủ cũng không nhận được tín hiệu từ dương gian.” Lý Nhàn Vân cười đáp.

“Nếu cậu bị quỷ sai bắt mất, có phải tôi sẽ không bao giờ gặp lại Manh Manh nữa không?” Khương Chính hỏi.

Lý Nhàn Vân gật đầu.

Khương Chính đột nhiên đứng lên: “Tôi sẽ không để cho bọn họ bắt cậu đi.”

Lý Nhàn Vân có hơi sửng sốt.

Đại ca à, phản ứng của anh hơi khác so với dự đoán trước đó của tôi đấy.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đây mới là phản ứng nên có của Khương Chính.

Đối với ông ta, con gái là quan trọng nhất.

Lý Nhàn Vân lắc đầu: “Chuyện này ông không giúp được.”

“Không được!” Khương Chính nắm lấy cổ áo Lý Nhàn Vân: “Cậu không thể cam chịu số phận của mình như vậy! Tôi mặc kệ minh phủ có lai lịch gì, tôi mặc kệ những ma quỷ đó đáng sợ cỡ nào. Cho dù có khuynh gia bại sản, tôi cũng tuyệt đối không để bọn chúng bắt cậu đi đâu. Tôi muốn Manh Manh của tôi!!!”

Khương Chính nói xong lại khóc rống lên.

Ông ta khó khăn lắm mới gặp được đứa con gái đã chết của mình, bất kể như thế nào cũng không thể chấp nhận mất đi con bé lần nữa.

Chuyện này thậm chí còn khiến ông ta quan tâm đến sự an nguy của Lý Nhàn Vân hơn cả bản thân anh.

Lý Nhàn Vân có chút không nói nên lời.

Nghĩ ngợi một hồi, anh nói: “Tôi bắt đầu hiểu ra vì sao Manh Manh lại phản kháng như vậy. Yên tâm đi, Minh phủ muốn làm gì tôi cũng không dễ đâu. Tôi cũng đang nghĩ cách, ý tôi là... sẽ luôn có cách.”

Đệch!

Lời này có hơi thiếu tự tin.

Dựa vào quỷ nhãn, nhưng chính quỷ nhãn lại khiến Lý Nhàn Vân bất an.

Khương Chính suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi cậu nói, trên đời này chưa chắc chỉ có một mình cậu là người bắt ma?”

Lý Nhàn Vân lắc đầu: “Tôi nói thế thôi, chính tôi cũng chẳng biết nữa là.”

Khương Chính cảm thấy mình đã tìm được hy vọng, gật đầu nói: “Nếu hồn ma thật sự tồn tại, vậy thì người giống như cậu nhất định không chỉ có một. Có lẽ bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần tìm được bọn họ, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết!”

“Vấn đề là những người đó không dễ tìm.” Lý Nhàn Vân trả lời: “Thế đạo thái bình, lính đánh thuê thất nghiệp. Đầu năm nay quỷ đạo không thịnh, cho dù có người bắt quỷ cũng chưa chắc đã nhiều. Hơn nữa suy xét đến vấn đề mê tín dị đoan, họ sẽ càng không chủ động lộ diện.”

Những lời này khiến Khương Chính có hơi nản lòng.

Nhưng mà sau một lát, ông ta đột nhiên nghĩ tới cái gì mà đứng phắt lên: “Không phải cậu dùng ma quỷ để làm phim sao? Nếu người bắt ma chân chính nhìn thấy, nói không chừng có thể nhìn ra vấn đề.”

Hử?

Lý Nhàn Vân giật mình.

Khương Chính kích động nói: “Chỉ cần cậu dùng ma quỷ quay thật nhiều phim, bộ phim có tiếng tăm có sức ảnh hưởng thì nhất định sẽ có người bắt quỷ tìm đến cậu!”

Lý Nhàn Vân nghe mà sa vào hoang mang.

Cho nên chuyện đi lòng vòng một hồi lại trở lại vấn đề cũ?

Tuy ban đầu Lý Nhàn Vân muốn nhờ ông ta giúp mình làm chuyện này, nhưng kế hoạch ban đầu của anh là Khương Chính vì để gặp mặt con gái thường xuyên mà sẽ phục vụ cho mình. Nhưng anh không ngờ lại đổi thành Khương Chính vì để ngăn cản mình và Khương Manh Manh bị Minh phủ bắt đi mà ra tay giúp đỡ.

“Quả nhiên hiện thực không phải tiểu thuyết, không phải chuyện gì cũng theo ý muốn của mình.” Lý Nhàn Vân lẩm bẩm.

“Cậu không muốn à?” Hiển nhiên Khương Chính đã hiểu lầm ý của anh.

Lý Nhàn Vân còn chưa kịp trả lời, Khương Chính đã nói: “Được, tôi hiểu rồi. Chuyện này cũng có thể sẽ tạo thành phiền phức cho cậu.”

Lý Nhàn Vân thuận nước đẩy thuyền theo bản năng: “Đúng vậy, lần này tôi dùng ma quỷ làm phim đã có người phát giác ra vấn đề. Cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ bị bại lộ. Cho nên...”

Chết tiệt, mình làm thế có quá bỉ ổi không nhỉ?

Vô liêm sỉ là một loại bản năng, và lương tâm là một lời nhắc nhở đến muộn.

Khoảnh khắc đó, Lý Nhàn Vân rất ghét cách làm của mình.

Khương Chính nắm lấy vai anh: “Tôi giúp cậu! Cho dù có khuynh gia bại sản tôi cũng có thể giúp cậu! Cầu xin cậu hãy cho tôi cơ hội này! Tôi chỉ muốn ở bên Manh Manh!”

Lý Nhàn Vân ngơ ngác nhìn ông ta.

Đây là toàn bộ kỳ vọng của một người cha, ông ta không có suy nghĩ gì khác mà chỉ muốn ở bên con gái mình.

Đối mặt với người như vậy, Lý Nhàn Vân thật sự không thể tiếp tục lừa gạt.

Thở dài một hơi, anh nói với Khương Chính: “Yên tâm đi, tôi vốn không có ý định từ bỏ. Nhưng tôi thực sự cần một người mà tôi có thể tin tưởng để giúp tôi.”

Ngày hôm sau.

Khương Chính lại đến nhà Lý Nhàn Vân lần nữa, ông ta lộ rõ vẻ hưng phấn.

Thời điểm nhìn thấy Lý Nhàn Vân, Khương Chính liền nói: “Cái công nghệ 3D của cậu không lừa được bao lâu đâu.”

“Ừm.” Lý Nhàn Vân đáp một tiếng, chính anh cũng biết điều này.

Khương Chính nói: “Nhưng khó khăn chính không nằm ở kỹ thuật, mà là từ lúc bắt đầu cậu không có một đoàn đội kỹ thuật cho riêng mình. Ngày nào đó cậu thành danh, chắc chắn sẽ có người đến tìm cậu. Đến lúc đó bọn họ sẽ phát hiện, thì ra ngay cả đoàn đội làm kỹ xảo phim cậu cũng không có, vậy thì những kỹ xảo đặc biệt đó ở đâu ra?”

Bạn đang đọc Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại (Bản dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.