Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu Mua (3)

Phiên bản Dịch · 1155 chữ

Tuy Khương Chính là thương nhân, nhưng ông ta vốn làm ở xưởng cơ khí đồng thời còn có một công ty vật liệu xây dựng. Xưởng cơ khí thì sản xuất các sản phẩm máy móc và điện tử theo yêu cầu. Vật liệu xây dựng thì khỏi cần nhắc đến, hai xí nghiệp đó không hề liên quan đến giới điện ảnh và truyền hình, cho nên ông ta không quá hiểu về ngành nghề này.

Để thu mua Truyền thông Dịch Thắng, Khương Chính đã quả quyết bán đi công ty vật liệu xây dựng nhỏ của mình, hiện chỉ để lại một xưởng cơ khí. Bởi vì xưởng này là sản nghiệp nòng cốt của ông ta, bản thân cũng có khả năng nghiên cứu và phát triển kỹ thuật nhất định, có thể cung cấp dịch vụ cho ngành điện ảnh và truyền hình.

Triệu Vân Dương là một thanh niên cao gầy, lưng có hơi còng, nhìn qua có hơi hèn hèn. Nhưng tính cách thì không tệ.

Triệu Vân Dương xuất thân là một nhiếp ảnh gia, cũng từng làm đạo diễn cho một bộ phim, không bị lừa tiền, nhưng vẫn thất bại.

Bộ phim đầu tiên của đạo diễn rất quan trọng, sau khi thất bại thì rất khó làm tiếp. Sau này Lưu Dịch Giang tìm được anh ta, anh ta liền chạy qua nhập cổ phần, trở thành cổ đông thứ ba của Truyền thông Dịch Thắng, đồng thời trở thành trưởng ban của tổ hậu kỳ.

Đạo diễn rất tạp gia, chuyên ngành nào cũng có thể trở thành đạo diễn. Ngược lại, đạo diễn cũng có thể tham gia bất kỳ ngành nghề nào trong cái giới này, trình độ có tốt hay không là tùy thuộc vào mỗi các nhân.

Ví dụ như Dung Đại Thăng, trước đó làm đạo diễn chẳng có tiếng tăm gì, anh ta liền chuyển sang làm hậu kỳ. Anh ta thích thiết bị máy móc nên cũng rất am hiểu quay phim, làm chỉ đạo quay phim với tổ hậu kỳ cũng rất thích hợp.

Triệu Vân Dương cũng vậy, là một nhiếp ảnh gia đỉnh cao nhưng lại thất bại với vai trò đạo diễn, cuối cùng trở thành trưởng ban tổ hậu kỳ. Quả đúng là lộn xộn.

Thật ra Lý Nhàn Vân cũng như vậy. Ban đầu anh học chuyên ngành chính là đầu bếp, học ba năm đi làm ba năm, cuối cùng ngay cả cơm chiên trứng cũng nấu không xong, sau đó còn làm bảo hiểm, bán quần áo, mở quán nét... Bởi vì yêu thích văn học nên đã viết tiểu thuyết rồi xuất bản, bây giờ lại chuyển ngành làm công ty điện ảnh và truyền thông. Một tay kiêm nhiều nghề như trên quả thật rất trâu bò, có điều đó đều là trải nghiệm của thế giới gốc, ở đây thì không có phong phú như vậy.

Tuy truyền thông Dịch Thắng là công ty đã sa sút, nhưng là một công ty điện ảnh và truyền hình có đầy đủ tư chất, thỉnh thoảng cũng sẽ nhận một vài đoạn phim tuyên truyền và quảng cáo. Khi thấy đà phát triển tốt thậm chí sẽ tham gia sản xuất phim.

Ban đầu, truyền thông Dịch Thắng vẫn có phòng thu âm, phòng chiếu riêng. Sau khi chuyển đi, phòng thu âm và phòng chiếu cũng không còn, tổ đạo diễn gần như không có tác dụng gì, tổ sản xuất phim khó có đất dụng võ, chỉ có bộ phận hậu kỳ vẫn còn phát huy chút lực tàn.

Trước mắt nhân viên chính thức chỉ khoảng mười mấy người, người đã ký hợp đồng hợp tác khoảng hai mươi ba mươi người. Một khi công việc mà nhiều thì phải dựa vào những người này.

Nhưng ngành này thực sự rất hot, mọi người ai cũng bận, cho dù đã ký hợp đồng mà không có lịch trình cũng không cần phải đến. Ngược lại hợp đồng có yêu cầu tối thiểu, mỗi tháng ít nhất phải có mấy đơn hàng. Khi kỳ ngủ đông đến, mọi người sẽ vắt kiệt da dầu tìm việc, nếu bạn không nhận được đơn hàng nào thì bạn đang vi phạm hợp đồng rồi.

Cho nên mỗi công ty đều có một khoản nợ khó đòi riêng.

Lần này đổi ông chủ mới, mọi người đều rất mong chờ.

Triệu Vân Dương nắm lấy tay Lý Nhàn Vân: “Sự phát triển trong tương lai của công ty phụ thuộc vào ông chủ là anh đấy.”

Lý Nhàn Vân cười ha ha, nghĩ tôi là thằng ngốc mới vào nghề à? Dựa vào tôi? Tôi đang muốn dựa vào mấy người đây.

Nhưng ngoài miệng lại nói: “Yên tâm đi, tôi cam đoan nhất định sẽ mang đến cho mọi người công việc đầy đủ. Truyền thông Dịch Thắng nhất định sẽ càng phát đạt.”

Sau khi nói vài câu truyền cảm hứng vô nghĩa, thấy vẻ mặt ỉu xìu của mọi người có vẻ không tin, Lý Nhàn Vân lấy danh nghĩa không ảnh hưởng đến công việc của mọi người rồi lượn vòng quay phòng làm việc của mình.

Bật máy tính lên, cắm USB vào và tải xuống phần mềm đánh máy đã được sao chép sẵn.

Nhìn tệp quen thuộc trên màn hình, Lý Nhàn Vân xoa xoa tay.

Viết truyện thôi!

Cố gắng hoàn thành cuốn tiểu thuyết càng sớm càng tốt.

Lý Nhàn Vân cảm thấy mình vẫn rất có trách nhiệm với độc giả.

Tôi đã làm ông chủ rồi, nhưng vẫn chưa có thái giám!

Hôm nay cũng giống như những ngày bình thường khác, Lý Nhàn Vân ngồi gõ chữ trong văn phòng.

Khương Chính đi tới, thấy anh còn đang vất vả cần cù viết lách kiếm sống thì lắc đầu cười khổ: “Bây giờ cậu là ông chủ, không phải là tác giả, tốt xấu gì cũng phải để ý đến công ty một chút chứ.”

Ông ta đầu tư nhiều tiền như vậy, cho dù ông chủ lớn đã bật hack, nhưng nếu không nỗ lực, cũng sẽ cảm giác tội lỗi.

Lý Nhàn Vân vội nói: “Đừng hiểu lầm, bộ này sắp xong rồi, tôi muốn viết cho xong bộ này, hơn nữa chuyện của công ty tôi cũng đâu có lơ là, haiz.”

Nói rồi Lý Nhàn Vân rút năm cuốn sổ từ trong ngăn kéo ra đưa cho Khương Chính: “Kế hoạch quay tiếp theo đều đã được phê duyệt thông qua rồi.”

Khương Chính nhân lấy kịch bản: “Năm cuốn? Chọn một trong năm sao?”

“Không phải, quay hết luôn.” Lý Nhàn Vân nói.

“Trời đất, không phải chứ?” Khương Chính giật nảy mình.

“Đừng hiểu lầm, tụi nó khác nhau mà.” Lý Nhàn Vân cười giải thích với ông ấy.

Bạn đang đọc Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại (Bản dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.