Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Lực Quỷ (1)

Phiên bản Dịch · 1193 chữ

(Đại Lực Quỷ tức Quỷ sức lớn: Nằm trong 36 bộ quỷ thần; do trộm cắp vật của người khác đem cho bạn ác mà không bố thí để tạo phước điền nên chịu quả báo này. Dù có sức mạnh thần thông, nhưng lại bị nhiều khổ não.)

(Đại Lực Quỷ tức Quỷ sức lớn: Nằm trong 36 bộ quỷ thần; do trộm cắp vật của người khác đem cho bạn ác mà không bố thí để tạo phước điền nên chịu quả báo này. Dù có sức mạnh thần thông, nhưng lại bị nhiều khổ não.)

Lý Nhàn Vân đến trước cửa khu chung cư Ánh Sáng, anh dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, nhìn thấy Tôn Thi trong bộ đồng phục cảnh sát đã đứng đợi anh ở đó.

Lý Nhàn Vân ngáp một cái đi qua, Tôn Thi hỏi: “Ngủ chưa đủ à?”

“Hỏi thừa, ngủ lúc hai rưỡi sáng, sáu rưỡi sáng đã phải dậy, chỉ ngủ có bốn tiếng. Tôi cũng không dám lái xe, lái xe qua đây chỉ sợ dọc đường ngủ gật mất.” Lý Nhàn Vân nói rồi nhìn khu chung cư: “Ở đâu?”

“Không ở đây.” Tôn Thi quay người đi về phía một căn nhà dân cũ kỹ đối diện với khu chung cư.

Căn nhà có hơi tồi tàn, xem ra cách ngày bị dỡ bỏ cũng không còn xa nữa.

Lý Nhàn Vân lẩm bẩm: “Không lẽ lại là vụ án cưỡng chế?”

“Cũng gần như thế.” Tôn Thi nói.

Cô ấy dẫn Lý Nhàn Vân đi vào, xuyên qua con hẻm nhỏ, vừa đi vừa giới thiệu.

Thì ra mấy ngày trước, nơi này từng xảy ra một chuyện kỳ quái.

Một hộ nhà dân đang tu sửa, vì muốn mở rộng khuôn viên nhà mình mà đã phá bỏ bức tường ban đầu để mở rộng ra bên ngoài.

Kết quả ngày hôm qua bức tường vừa mới phá bỏ, sáng sớm ra nhìn thấy lại vẫn nguyên vẹn như cũ.

Chuyện này khiến gia đình đó rất hoang mang, bụng nghĩ: Ai mà lại đùa ác như vậy, vì sao lại xây lại bức tường mà nhà chúng tôi đã dỡ bỏ? Nhưng họ không tìm ra người đã làm chuyện này, thế là lại đập bỏ lần nữa.

Ngày hôm sau nhìn lại: Mẹ nó, bức tường vẫn sừng sững ở kia!

Cứ mấy ngày liên tục như thế, hôm nay phá, mai lại dựng lại, khiến cho gia đình nọ buồn bực không thôi.

Bọn họ cũng từng canh gác nửa đêm, nhưng cứ ngồi canh một hồi lại ngủ thiếp đi mất.

Khi mở mắt ra, tường đã xây xong từ lúc nào rồi.

Không còn cách nào khác, gia đình nọ chỉ đành báo cảnh sát. Sau khi Tôn Thi biết chuyện này liền nhận ra được chỗ bất thường.

Thường thì con người sẽ không ai ở không như vậy, điều quan trọng là cũng không ai có thể xây tường lúc nửa đêm mà không kinh động đến chủ nhà. Cho nên cô ấy liền gọi điện thoại cho Lý Nhàn Vân.

Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã đến trước cửa hộ gia đình đó. Bức tường vây xung quanh đang đứng sừng sững trước mặt hai người.

“Hôm qua chính mắt tôi đã nhìn thấy nó bị dỡ bỏ.” Tôn Thi nói.

“Các cô không trông chừng à?”

“Chút chuyện vặt này mà cần cảnh sát trông chừng? Bộ chúng tôi rảnh lắm hả?” Tôn Thi hỏi vặn lại.

“Cũng đúng.” Lý Nhàn Vân bật cười.

“Sao rồi? Có không?” Tôn Thi hỏi. Lý Nhàn Vân gật đầu: “Có quỷ thật.”

U Phù Quỷ Lục đã xuất hiện, thức ăn cũng đã bừng bừng trên trang giấy.

Chỉ là không thấy rõ bóng quỷ, không thể xác nhận nó ở đâu.

Quyển sách nát này từ trước đến nay chỉ nói cho bạn biết có quỷ hay không, chứ không nói cho bạn vị trí cụ thể.

Phải tự mình tìm ra.

Nhưng so với trước kia thì Lý Nhàn Vân của bây giờ đã có nhiều kinh nghiệm hơn rồi.

Anh gọi Khương Manh Manh ra và nói: “Làm sập bức tường đó đi.”

Khương Manh Manh lườm anh rồi đi qua đó, đẩy bức tưởng một cái “sầm”, tường đổ sập xuống.

Điều thú vị là bức tường sập tạo ra tiếng động to như vậy, nhưng lai không kinh động đến xung quanh.

Bốn phía dường như đột nhiên tĩnh lặng, không còn nghe thấy chút âm thanh nào nữa.

Tiếng gió, tiếng nói, tiếng nồi niêu xoong chảo vang lẻng kẻng khi làm bữa sáng, hết thảy đều biến mất.

Ngay cả những người đi đường ở gần cửa cổng cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Lý Nhàn Vân và Tôn Thi cứ như thoắt cái đã xuyên đến một thế giới khác.

Xung quanh im ắng ảm đạm.

Sau đó một bóng dáng còng khòm chậm rãi đi ra.

Con ngươi của Tôn Thi hơi giãn ra.

Cô ấy nhìn thấy rồi!

Người đó... trời ạ! Người đó thật cao!

Cho dù lưng có bị gù nhưng thoạt nhìn cũng phải cao đến một mét chín, vóc người vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn. Nó đang mặc bộ đồ công nhân cũ nát.

Nó đi thẳng qua đây, nhặt từng viên gạch của bức tường đổ sụp rồi xây lại.

Động tác không nhanh, nhưng lại rất ổn định!

Điều quan trọng là không cần xi măng, nó xếp gạch cứ như trò chơi xếp gỗ. Đá vụn tự động liền lại, trở về trạng thái hoàn chỉnh như ban đầu.

Chỉ sau một lát, bức tường đó lại lần nữa xuất hiện.

Làm xong chuyện này, con quỷ lưng gù cao lớn đó liền đi về phía gian nhà bên cạnh.

Lý Nhàn Vân không ra tay mà chỉ kêu: “Ê!”

Quỷ lưng gù nhắm mắt làm ngơ.

Khương Manh Manh cau mày: “Nói chuyện với ông đó.”

Quỷ gù lưng quay đầu nhìn Khương Manh Manh, để lộ vẻ mặt hiền lành và chất phác.

Sau đó nó mỉm cười với Khương Manh Manh, mò mẫm gì đó trong cái túi. Thế mà lấy ra hai cây kẹo đưa cho Khương Manh Manh.

Khương Manh Manh nhất thời kinh ngạc, đưa bàn tay nhỏ nhận lấy rồi nhìn sang Lý Nhàn Vân.

Lý Nhàn Vân đưa tay cầm viên kẹo, chỉ thấy một viên kẹo đã hóa thành khí đen và biến mất.

Khương Manh Manh nhanh tay lẹ mắt bỏ viên kẹo còn lại vào miệng nhai rôm rốp, giống như có vật thật.

Lý Nhàn Vân cũng cạn lời.

Anh ngẩng đầu nhìn quỷ lưng gù: “Ngươi tên là gì? Vì sao muốn xây tường?”

Con quỷ đó nhìn anh mà không nói gì, vậy mà lại muốn rời đi.

Lý Nhàn Vân bất đắc dĩ, dứt khoát lấy Phược Quỷ Phù (bùa bắt quỷ) ra dùng.

Xoẹt!

Phược Quỷ Phù bùng cháy.

Thế mà lần này lại thất bại.

Con quỷ này mạnh vậy sao?

Bạn đang đọc Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại (Bản dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.