Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2169 chữ

Ta là một hoạ sĩ lang thang khắp thiên hạ chỉ để bắt lấy những cảnh đẹp nhân gian vào trong những tranh vẽ của mình. Ta không có nhà cố định, cũng không có một tấc đất để làm ăn. Ta chỉ kiếm tiền từ tranh vẽ để sống qua ngày.

Năm đó, quân ở bờ cõi lăm le xâm lược, người dân khắp nơi chạy loạn, ta cũng bị lưu lạc đến bờ biển phía Nam để lánh nạn. Nơi đây yên bình, bao quanh khắp nơi đều là biển xanh cát trắng. Ta bị thu hút bởi sự phiêu bạt của biển, không dừng chân ở bến nào cứ thế mà lượn lờ đi khắp nơi. Người dân nơi đây tuy nghèo nhưng họ chất phác, từng chén cơm manh áo san sẻ nhau sống qua ngày. Họ không ganh đua đấu đá lẫn nhau như người trong kinh thành mà ôn hoà vui vẻ cùng nhau.

Ta sống ở đây cũng được nửa năm. Nửa năm bình yên, phẳng lặng trôi qua. Những mỹ cảnh nơi đây đều được ta phác hoạ vào trong tranh vẽ của mình, từng cảnh một. Ta vẽ cách họ sinh sống, cách họ đối xử với nhau, ngoài xa xa là biển cả bao trùm lấy ngôi làng. Có bức hoạ ta chỉ vẽ một vùng biển toàn một màu xanh ngắt, nó làm cho ta cảm thấy tự do, sự bình yên từ đáy nước.

Biển cả cũng giống như một tấm lưới khổng lồ bao lấy chúng ta. Có lúc nó bao dung, sẵn sàng cho chúng ta tất cả, có lúc nó giận dữ lại làm tổn hại đến ta. Mọi tổn thương hay vui sướng mà biển cả ban cho chúng ta đều do bản thân ta mà có. Người dân nơi đây rất tôn sùng Thuỷ Thần, họ cho rằng nhờ Thuỷ Thần mà cuộc sống của họ mới suông sẻ thuận lợi đến vậy. Mỗi lần được mẻ cá lớn hay ngư dân đi biển bình an trở về họ đều làm lễ tế bái Thuỷ Thần. Người ta có câu “nhập gia tuỳ tục”, ta sống ở đây cũng đã lâu nên cũng quen dần với những việc này.

Bản thân ta nương nhờ nơi đây mục đích là lánh nạn. Sau khi nghe tin triều đình đã đem quân dẹp loạn, lòng ta lại nảy ra ý định rời khỏi nơi đây. Ta có phải vô tình quá không, nơi gắn bó với ta từng tấc thịt, cho ta những ngày ấm no mà chỉ trong chốc lát lại muốn ly khai. Ta là con người của tự do, trên người ta đều là những sương gió bụi trần của thiên hạ, cũng lâu rồi ta chưa từng dừng chân lại một nơi nào lâu đến thế. Đến sau cùng ta vẫn quyết định rời đi. Trước khi tạm biệt mọi người, ta lại chạy ra bờ biển hoang vu khuất sau ngôi làng lưu luyến nó lần cuối. Cảnh vật vẫn không thay đổi như ngày ta nhấc từng nét vẽ nó lên trang giấy. Ta hít một hơi thu lấy mùi vị mặn của biển một lần nữa.

Bỗng nhiên ta thấy xa xa ngoi lên mặt nước một cô gái khiến ta đứng thất thần không tin vào mắt mình. Nàng ngồi tựa bên tảng đá lớn vẫy vẫy cái đuôi cá của mình. Phải đây là lần đầu tiên ta thấy mỹ nhân ngư. Nàng thật xinh đẹp, mái tóc xanh mượt xoã dài óng ả hệt như những gợn sóng lăn tăn. Màu tóc của nàng thật giống màu của biển cả. Ta gấp gáp, lúng túng lấy từ giỏ ra bức tranh đã vẽ biển lại hoạ thêm nàng vào đấy. Giọng hát của nàng từ từ cất lên du dương mọi thứ xung quanh, ta như chìm vào mê loạn buông bức tranh đang vẽ dở dang, bất giác nhảy ào xuống biển. Xung quanh ta lúc này chỉ toàn là nước, thật mặn. Ta nghĩ mình sẽ chôn thân ở nơi này mất. Cũng tốt, ta vốn thích tự do, ta lại buông xuôi ở cái nơi ta cho là tự do cũng toàn vẹn. Thân thể lúc này rã rời, trước mắt ta bây giờ chỉ toàn là một mảng đen kịt.

Ta chớp mắt tỉnh dậy, cứ tưởng mình đang ở địa ngục viêm la. Nhưng trước mắt ta lúc này lại chính là nàng. Đôi đồng tử xanh lam của nàng nhìn ta, ta thấy nàng mấp máy nói với ta điều gì đó. Ta không nghe được, đầu ta lúc này lại đau tột độ. Ta xoa xoa mi tâm gượng người ngồi dậy, nàng thấy thế lại đỡ ta.

“Công tử tỉnh rồi, ta nghe thấy tiếng động bèn lại xem, hoá ra có người rơi xuống nước nên ta cứu ngươi lên bờ” – Nàng nói với ta, giọng nàng cũng thật hay lại khiến người ta mê luyến mất hết phương hướng đến vậy.

“Đa tạ ơn cứu mạng. Ta nhất định sẽ đền đáp cô nương.” – Ta cúi đầu cảm tạ nàng

“Không cần, bèo nước gặp nhau, sẽ không có ngày gặp lại!” – Nàng lạnh lùng trả lời với ta

Mãi mê nhìn ngắm nàng mà ta không để ý, nàng lúc này đang ở trên bờ với một đôi chân. Ta còn tưởng mình nhìn nhầm, là ta nhầm nàng là mỹ nhân ngư hay nhìn nhầm đuôi cá của nàng là chân người.

Từ sau hôm đó, nàng là lí do khiến ta phải ở lại làng. Ta cố gắng hoàn thành xong bức họa đang vẽ dở dang kia. Ta hình dung lại dáng vẻ lúc ấy của nàng, từng nét từng nét thật tỉ mỉ. Ta vẽ một bức rồi lại hai bức cho đến khi tay mỏi lụi đi.

Mỗi ngày ta đều ra bờ biển ấy chỉ để mong gặp lại nàng một lần nữa. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy nàng xuất hiện. Một năm trôi qua, có lẽ giống như nàng nói ta và nàng là khách qua đường gặp nhau rồi từ biệt không có ngày gặp lại nên ta lại quyết định rời đi.

Ta rời làng tính đến nay cũng đã ba năm. Rồi một ngày ông trời cũng hiểu được nỗi lòng của ta cho ta gặp lại nàng. Nàng lại tỏ vẻ chưa từng biết ta. Ta đành ngậm ngùi theo dõi nàng. Đến một ngôi nhà hẻo lánh khuất sau núi, từ khe cửa nhìn vào, ta thấy nàng đi xuống một cái mật thất. Ta nheo mày lại tò mò phía dưới có điều gì.

Ngày ngày ta đều đến đó tìm nàng, ta cố gắng tiếp cận để lấy lòng tin của nàng. Ban đầu nàng né tránh ta nhưng sau một thời gian nàng cũng giảm sự đề phòng với ta. Ta cuối cùng cũng hỏi được tên nàng, Trạm Lam. Nàng kể cho ta nghe về chuyện năm đó khi ta đã rời khỏi.

Năm đó tin đồn không biết từ đâu lan truyền đến tai triều đình, ngôi làng đó là nơi trú ngụ của nhân ngư. Triều đình dẫn theo một đội quân tinh nhuệ để truy bắt họ. Vì sự mê tín của hoàng đế tin rằng ăn thịt uống máu của nhân ngư sẽ trường sinh bất tử. Những người dân trong làng cho rằng đây là việc làm xúc phạm Thủy Thần của họ nên cả làng hợp sức chống trả. Nhưng binh lực của triều đình quá lớn mạnh, những người ngăn cản đều bị giết. Ngôi làng lúc ấy dường như bị xóa sổ hoàn toàn. Bọn chúng xông ra bao vây cả bờ biển quanh làng để truy bắt nhân ngư. Một lớp bị bắt sống, một lớp lại bị giết tại chỗ. Một màu xanh hi vọng lại biến thành một biển máu đỏ tươi. Trạm Lam cùng một số người may mắn trốn thoát cuộc thảm sát năm đó. Nàng nói với ta nàng phải trả thù. Ta cũng đồng ý giúp nàng.

Nàng có thể lên bờ nhờ thoi lân mà chỉ có con của Thủy Thần mới có. Hóa ra nàng là con gái của Thủy Thần. Nếu như mất đi thoi lân, thời gian rời nước sẽ có giới hạn, nếu không trở về kịp lúc nàng sẽ chết.

Vì màu mắt và tóc của nàng đặc biệt nên ta không cho nàng làm việc nguy hiểm nên một mình tiến cung. Ta từng bước tiếp cận lấy lòng tin của thiên tử để có cơ hội hành thích hắn. Ta không ngại mang tội giết vua chỉ cần trả thù được cho nàng điều gì ta cũng đều có thể làm.

Buổi tối hôm đó, nhân lúc canh gác nới lỏng ta lẻn vào phòng hoàng đế để giết chết hắn. Nhưng kế hoạch thất bại, cả đội quân truy bắt ta. Thân ta là một họa sĩ lại không có võ công dể dàng bị chúng tóm gọn. Hành thích thiên tử là tội tử hình, ta biết cái chết gần kề. Ta không tiếc cái mạng này ta chỉ tiếc lúc đó không giết được hắn.

Ngày ta bị đưa ra pháp trường do đích thân hoàng đế xử trảm, nàng lại xuất hiện. Nàng xin hắn tha cho ta. Nàng nhận nàng là nhân ngư, lại đưa thứ quý giá nhất của nàng cho hắn là thoi lân.

"Nếu muốn trường sinh thì hãy lấy thứ này, máu và thịt của nhân ngư thì làm sao làm cho hoàng thượng thỏa ý muốn được" - Nàng hai tay dâng lên thoi lân của mình cho hắn

Mạng của ta đáng để cho nàng làm vậy sao? Tên cẩu hoàng đế vừa thấy của lạ lại sáng mắt đồng ý tha cho ta. Hắn đem nàng về để nàng dùng thoi lân khiến cho hắn trường sinh.

Trên đời này làm gì có chuyện trường sinh bất tử. Ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm nên lẻn vào cung âm thầm ở bên nàng. Hôm đó nàng quả thật đã ra tay với hắn. Hắn không hề đề phòng nàng mà tin tưởng nàng sẽ giúp hắn trường sinh. Chuyện nàng làm không lâu liền bị phát hiện, quân đội triều đình truy sát nàng. Tính đến giờ thời gian rời nước của nàng đã gần đến giới hạn. Đôi chân nàng mệt dần không chạy tiếp nỗi nữa. Ta bèn cõng nàng chạy. Ta cứ chạy cứ chạy thật nhanh trốn khỏi đám quân binh ấy để đưa nàng trở về nhà. Nhưng có lẽ không kịp nữa rồi, nàng thở rất gấp, ta nghe nàng nói nhỏ bên tai ta:

"Có phải từ lâu ngươi đã biết ta là nhân ngư không?"

"Phải. Nhưng ta không phải là người tung tin đồn. Nàng nhất định phải tin ta" - Ta đáp

"Ta tin ngươi. Từ sau lần ngươi đồng ý xả thân giúp ta, ta đã hoàn toàn tin ngươi. Đa tạ...công tử"

Sau tiếng đa tạ ấy ta không nghe nàng nói điều gì nữa. Ta gọi tên nàng mấy lần, lay lay người nàng nhưng nàng đều không đáp trả. Ta không muốn tin, ta thật sự không tin. Một cỗ vị mặn chát rơi xuống thấm qua từng tấc thịt trên mặt ta. Trong lòng ta không ngừng điên cuồng gào thét, rất đau rất đau…ta như muốn ngã quỵ xuống mặt đất nhưng trên lưng ta đang cõng nàng, ta phải gáng sức đưa nàng về.

Thiên tử bị nhân ngư giết đã lan truyền khắp nơi. Từ đó triều đình không còn ý định đuổi bắt nhân ngư nữa. Thù cũng đã trả xong đến lúc nàng phải quay về biển cả. Ta thay nàng đưa người trong tộc trở về đoàn tụ, đưa tro cốt của nàng rải rắc hòa lẫn vào mặt nước xanh. Nơi đó chính là nơi nàng thuộc về.

Cuộc gặp gỡ giữa ta và nàng đáng lẽ không nên có. Ta vốn là phàm nhân không nên si tình biển cả. Nàng là nhân ngư cũng không nên say đắm bầu trời. Ngày hôm đó nàng không nên cứu ta có lẽ đã không xảy ra cớ sự ngày hôm nay. Cứ để ta chôn thân nơi đại dương có nàng ta cũng mãn nguyện. Ngày hôm đó ta cũng không nên rời đi mà nhẫn nại chờ thêm một chút để ta có cơ hội bảo vệ nàng.

Ta trả nàng về biển cả chỉ mong nàng mãi mãi có thể tự do như trước kia. Vì nơi đó là nơi duy nhất làm nàng cảm thấy gần gũi với tộc nhân của mình. Ta vẫn sẽ luôn ở đây, luôn bên nàng. Đây là sự tự do cuối cùng ta ban cho bản thân ta.

Bạn đang đọc Đoản nhân ngư sáng tác bởi duyetnguyen_16
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duyetnguyen_16
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.