Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có thể tin được sao

Phiên bản Dịch · 572 chữ

Vì thế, Tảo Tảo vén rèm cửa lên, nhìn hai người ngồi trong phòng chính.

“Bà, thím, hai người yên tâm, cháu sẽ ngoan ngoãn, sau này cũng cố gắng học tập, kiếm được nhiều tiền để hai người dưỡng lão.”

Nghe thấy vậy, bà Đường vui mừng khoát tay về phía Tảo Tảo.

“Tảo Tảo à, đợi bà chọn ngày tốt sẽ cho mọi người nhận thân, sau này cháu chính là người nhà họ Đường ta, gọi là Tảo Tảo.”

Đường Tảo Tảo!

Vừa khéo giống như tên ban đầu của cô, rất tốt.

“Cám ơn bà, cám ơn thím.”

Chuyện quan trọng như thế cứ vậy được bà Đường nói mấy câu là quyết định xong.

Nhà họ Đường có thêm người mới, đương nhiên là chuyện vui.

Bà Đường nghĩ tuy rằng trong nhà nghèo, nhưng cũng phải làm một bàn đồ ăn phong phú, tất cả đều chúc mừng Tảo Tảo trở thành người nhà họ Đường.

Thôi Tú Vinh cũng chạy tới nói cho hai chị em dâu, đương nhiên còn không quên nói cho bọn họ biết tối nay mọi người ăn cùng nhau ăn cơm.

Ngoài ruộng.

Trong lòng Đường An vẫn ghi nhớ những lời Tảo Tảo nói, lúc làm việc thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời.

Chú hai Đường Quốc phát hiện anh cả khác thường, sau đó buông cuốc trong tay xuống, đi về phía anh cả.

“Anh cả, anh sao vậy? Sao lúc nào cũng nhìn trời thế?”

“Tảo Tảo nói chiều nay sẽ bắt đầu có tuyết rơi, anh thấy sắc trời âm u như vậy, e rằng là thật!”

Bọn họ đã hái xong toàn bộ rau trên mặt đất, chỉ chờ vận chuyển về nhà.

“Thằng hai, em đi vào trong thôn nói cho thôn dân biết, chiều nay sẽ có tuyết rơi, để mọi người nhanh tay nhanh chân lên, nếu không tất cả thức ăn trên mặt đất đều bị đông lạnh.”

Đường Quốc nghe vậy, kinh ngạc nhìn anh cả.

“Anh cả, sao anh lại tin lời một đứa trẻ?”

“Anh… đó không phải là tin, mà là…”

Kết quả còn không chưa đợi anh ta giải thích xong, thoáng cái đã cảm giác được chóp mũi có một mảnh bông tuyết rơi xuống.

Sau đó hai người cùng nhau nhìn lên bầu trời, từng bông tuyết thi nhau rơi xuống.

“Mau đi thông báo!”

“Hả! Em biết rồi!”

Đường Quốc chạy nhanh, chú ta vội vàng chạy đến quảng trường nhỏ phía trước từ đường thông báo cho mọi người.

Mà Đường An và Đường Minh còn có mấy đứa con trai, phụ trách vận chuyển rau cỏ.

Nhiều người làm việc mau lẹ, rất nhanh tất cả công việc của nhà họ Đường đều được làm xong.

Đường An thân là trưởng thôn, mắt thấy tuyết rơi càng dày, chính anh ta luôn phải giúp dân làng.

Nhà nào có người già không có lao động, anh ta đều phải đi.

Đương nhiên còn không quên dẫn theo hai người em nhà mình, còn có mấy đứa con trai.

Bận rộn mãi đến tận tốt mới gần xong.

Tảo Tảo đứng ở cửa phòng bếp, cô liếc nhìn bông tuyết đang rơi xuống, lại nhìn tuyết đọng trên mặt đất đã được nửa thước.

Đường Tảo Tảo hít một hơi thật mạnh, hy vọng không có chuyện bất ngờ nào xảy ra.

Bạn đang đọc Đoàn Sủng 80: Bé Con Huyền Học Có Không Gian (Dịch) của Vưu Tiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Banhbao00
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.