Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến cuối vẫn không phải ta

Tiểu thuyết gốc · 1402 chữ

Nàng cưỡi ngựa đi thẳng đến vách núi, kéo theo sau là Tô Liên Liên một thân y phục rách nát chân tay đều đã ướm máu không ngừng la hét.

Đến nơi nàng dừng ngựa lại ánh mắt ngoan độc nhìn nàng ta.

-Mạc Hoa ta xin cô... xin cô thả ta ra đi... cầu xin cô...

Tô Liên Liên, níu lấy mép y phục của nàng đôi mắt đã sưng vì khóc bộ dạng cực thê thảm khiến người ta nhìn mà thương xót. Nếu là lúc trước có lẽ Mạc Hoa nàng đã cảm thấy thương cảm, đáng tiếc đời này nàng sẽ không bao giờ tin vào bộ dạng của nữ nhân trước mắt này lần nào nữa. Không bao giờ.

-Tha cho cô? Haha với những gì cô gây ra cho ta còn muốn cầu xin ta tha cho cô.

Nàng nghiến răng, nhìn Tô Liên Liên.

"Bốp" Nàng tát mạnh vào mặt Tô Liên Liên. Má phải nàng ta đã hằn rõ năm dấu tay, mép môi đã rướm ra máu tươi. Thân thể nàng ta vì chịu hành hạ từ Mạc Hoa mà cũng đã yếu dần, chịu một tát mạnh như vậy của nàng cả người đều không dậy nổi.

Mạc Hoa kéo nàng ta ngồi dậy nắm chặt cằm Tô Liên Liên. Ánh mặt hiện lên sự oán hận, như muốn bóp chết nàng ta.

-Vì cô mà phụ thân ta không cần ta, sư huynh chán ghét ta ngay cả người ta yêu cũng phản bội ta... Cô nói xem ta làm sao tha cho cô, ta muốn cô phải chịu đựng sự cô độc sợ hãi như những gì ta phải trải qua từng chút từng chút mà cảm nhận... Cô hại ta mất tất cả ta liền khiến cô sống không bằng chết...

-Mạc Hoa... là do cô ngu ngốc... là do cô ngu ngốc sao lại trách ta được chứ!!!

Tô Liên Liên liều mình hét lên.

-Ta ngu ngốc? Phải ta ngu ngốc nên mới cứu con hồ ly tinh như cô, ngu ngốc nên mới tin tưởng cô cuối cùng bị cô đâm một nhát sau lưng! Tiện nhân!!!

Một cỗ tức giận trào lên, Mạc Hoa không kiềm được bản thân tát liên tục vào mặt Tô Liên Liên đến khi tay nàng cũng ửng đỏ theo mới ngừng lại.

Gương mặt Tô Liên Liên sưng phù lên cả, cả người ngã ra sau không còn chút sức lực.

Mạc Hoa liền kéo tóc nàng ta dậy, trói hai tay lại, rút ra con dao găm từ từ nâng gương mặt sưng phù rướm máu của Tô Liên Liên lên, nở nụ cười âm hiểm khiến người ta không rét mà run.

-Mạc Hoa cô muốn làm gì... Mạc Hoa cô không được giết ta... Cô giết ta rồi Thiên ca cũng sẽ hận cô...

-Câm miệng! Người xứng nhắc tên chàng ấy, con hồ ly nhà ngươi... Ta sao có thể để cô chết dễ dàng như vậy Tô Liên Liên cô nghĩ sao nếu ta rạch một đường trên gương mặt xinh đẹp này của cô?

Tô Liên Liên nghe đến trong tâm liền dao động, lùi ra sau, gương mặt sợ hãi bắt đầu gào thét.

-Mạc Hoa cô phát điên rồi... Phong Thiên cứu ta, sao huynh chưa đến... cứu ta... Mạc Hoa ta sai rồi ta không nên chọc giận cô... cầu xin cô đừng mà đừng mà...

Mũi dao kề gần má Tô Liên Liên. Liền vang lên giọng nói quen thuộc.

-Dừng tay!!!

Một thân ảnh y phục xanh lam xuất hiện. Hắn là Phong Thiên.

-Mạc Hoa muội mau bỏ dao xuống.

Nhìn thấy hắn Mạc Hoa liền kéo Tô Liên Liên vào lòng kề dao vào cổ nàng ta.

-Mạc Hoa... thả nàng ấy ra chúng ta liền có thể như trước đây ta không tính toán với muội!

-Còn có thể sao? Huynh nghĩ ta đi đến bước đường ngày hôm nay còn có thể quay lại sao?

Nàng nhìn hắn, nước mắt liền rơi xuống một cỗ đau lòng dâng lên.

-Mạc Hoa tình cảm không thể ép buộc ta mong muội hiểu đạo lí này... thả Liên nhi ra được không!

-Một chữ là Liên nhi hai chữ là Liên nhi! Vậy còn ta thì sao? Trong lòng huynh rốt cuộc ta nằm ở đâu? Rõ ràng ta là người đến trước rõ ràng huynh là của ta! Sao có thể để ả cướp đi như vậy!!! Đạo lí mà huynh nói cả đời này ta đều không muốn hiểu không muốn hiểu!

Càng nói càng đau lòng, nước mắt nàng cứ vậy mà tuôn không ngừng. Giọng cũng khàn đi vài phần. Nàng và hắn là thanh mai trúc mã, lúc còn nhỏ hắn là người nhát gan hay bị người khác ức hiếp nàng luôn đứng ra bảo vệ hắn, nói giúp hắn, bênh vực hắn. Hắn không vui nàng biến mình thành trò cười chọc hắn vui, không ai nói chuyện chơi cùng hắn, nàng luôn bên cạnh vui vẻ cùng hắn. Hắn hứa với nàng sau này lớn lên sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng.

Mạc Hoa từ đó nhận định sau này phải gả cho hắn. Chỉ mong cuộc sống vui vẻ bên hắn không cần khoa trương chỉ cần hắn có nàng, nàng có hắn. Bây giờ thì sao hắn bỏ rơi nàng không cần nàng, tổn thương nàng không chút luyến tiếc lúc nàng cần hắn ở bên hắn ở đâu, nàng bị người khác vu oan hắn ở đâu? Là ở bên Tô Liên Liên.

Nàng vì hắn làm nhiều như vậy hắn lại phụ nàng!

-Phong Thiên hôm nay là ta chết hoặc cô ta chết huynh chọn đi!

Vừa nói Mạc Hoa vừa kéo Tô Liên Liên Lùi ra sát vách núi mũi dao vẫn kề gần cổ nàng ta, một phần mũi dao ấn vào khiến máu tươi rướm ra. Tô Liên Liên vừa đau vừa rát. Khóc nấc.

-Mạc Hoa muội điên rồi!!!

-Phải ta điên rồi ta chính là sắp phát điên đến chết rồi! Huynh chọn đi ta hoặc cô ta!!!

Nàng hét lên gằng từng chữ. Tỏa ra sát khí. Bất cứ khi nào cũng có thể khiến Tô Liên Liên mãi mãi biến mất.

-Ta chọn... ta chọn được chưa... Mạc Hoa sao phải đi đến nước này mọi chuyện có thể giải quyết mà...

-Nói!

-Thả Liên nhi ra!

Hắn bất lực nói. Hắn yêu Tô Liên Liên mãi mãi là như vậy. Là hắn nợ Mạc Hoa. Món nợ này cả đời trả cũng không hết.

-Hahaha... Tô Liên Liên ơi Tô Liên Liên đến cuối cùng huynh ấy vẫn chọn ngươi... đến cuối cùng vẫn bỏ rơi ta...

Tim nàng như tuôn máu rồi vỡ ra. Vừa cười vừa khóc như kẻ dại.

-Mạc Hoa thả nàng ấy ra!

Phong Thiên cảm thấy hoảng loạn sợ Mạc Hoa sẽ giết Tô Liên Liên liền mất kiên nhẫn gào lên.

Mạc Hoa đẩy mạnh Tô Liên Liên về phía Phong thiên. Nở nụ cười vô hồn. Nàng nhìn hắn ôm Tô Liên Liên thân thể yếu ớt kia. Ân cần với nàng ta.

Mạc Hoa xoay người đối diện về phía vách núi. Cười lớn. Nụ cười của sự tuyệt vọng đau khổ.

-Mạc Hoa muội không cần phải như vậy... Mạc Hoa muội không cần vì thứ tình cảm vô nghĩa này... mà làm tổn hại chính mình... Mạc Hoa...

-Tình cảm vô nghĩa? Đối với huynh đó chỉ là thứ tình cảm vô nghĩa... vậy huynh có biết chính thứ tình cảm vô nghĩa đó đã khiến ta từ một con người vô lo vô nghĩ một công chúa cao cao tại thượng lại trở thành kẻ ngu muội, chỉ vì sai một li liền mất tất cả... ta đi đến bước đường cùng hôm nay cũng chính vì huynh! Phong Thiên đời này là huynh nợ ta là huynh nợ ta! Kiếp sau chỉ mong không gặp lại huynh nữa không yêu huynh nữa, Mạc Hoa ta cả đời này thua rồi!

Nói rồi, nàng nhắm chặt đôi mắt còn vương lệ nhảy xuống vách núi. Công chúa Mạc Hoa nàng cứ như vậy mà thua rồi.

"Kiếp sau ta không muốn yêu huynh nữa vì... yêu huynh ta đau lắm"

Bạn đang đọc Đoản Văn: Ngược Luyến Tàn Tâm sáng tác bởi khonggtii

Truyện Đoản Văn: Ngược Luyến Tàn Tâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khonggtii
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.