Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình yêu của Vô Kỵ đối với Tiểu Chiêu

Tiểu thuyết gốc · 2745 chữ

03

Từ lúc gặp gỡ cô a hoàn của Dương Bất Hối tên Tiểu Chiêu, lòng Vô Kỵ tràn đầy niềm vui như hoa nở rộ vào mùa xuân, nàng khiến chàng luôn để ý từng câu nói chí lý đầy hiểu biết của mình, đồng thời thu hút nhãn quang của chàng vào thân thể đầy mảnh mai đang sắp bước vào độ tuổi trăng khuyết của người con gái đang xuân thì khi chàng và nàng lạc vào trong bí đạo của Minh giáo lúc đang truy đuổi Thành Côn. Nàng đã giúp chàng học bí kíp Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp bằng một sự thông minh và tỉ mỉ khi lấy máu từ ngón tay của mình bôi lên tấm da chứa đựng bí kíp để hiện các dòng chữ ghi trên đó. Cũng may Vô Kỵ học được do tinh thông y thuật lúc chàng còn ở Hồ Điệp Cốc hành nghề bốc thuốc (sinh viên loại ưu của trường ĐH Y Dược Hồ Điệp Cốc, thầy chủ nhiệm Hồ Thanh Ngưu còn khen chàng giỏi nữa mừ) và dĩ nhiên là quan trọng hơn là ngộ tính chàng cao.

Nàng khiến cho Trương giáo chủ lúc nào cũng mê mẩn tâm thần bởi nét đẹp có lai một phần Ba Tư của mình. Trước mặt quần hùng Minh giáo, chàng và nàng luôn giữ ý tứ và khoảng cách để không ai sinh lòng nghi ngờ, đặc biệt là Dương tả sứ vì ông nghi ngờ Tiểu Chiêu là gián điệp của địch nhân cài vào đây dọ thám bản giáo, hơn nữa ông cũng nói nàng rất giống một người quen mà cụ thể là ai thì ông ấy cũng không chịu nói, kể cả Phạm Dao cũng vậy, lúc chàng và Triệu Mẫn gặp lại ở tửu điếm nhỏ, Phạm hữu sứ cũng đến và bộc lộ thân phận của mình cho Triệu Mẫn biết, gặp Tiểu Chiêu thì ông cũng thốt lên: “Sao mà giống thế!!!”, khiến Tiểu Chiêu ngạc nhiên còn chàng và Triệu Mẫn tò mò.

Rồi cả ba đang trên đường đến nơi neo đậu con thuyền của Minh giáo do Cự Mộc Kỳ đã chuẩn bị sẵn để chuẩn bị ra Băng Hỏa Đảo đón Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, thì cả ba bắt gặp nguyên team Nga My cãi cọ ai sẽ là chưởng môn kế tiếp, Chỉ Nhược từ sau cái chết của sư phụ nàng cần phải mạnh mẽ không để ai hiếp đáp thì mới có thể đảm đương nổi chức chưởng môn mà sư phụ Duyệt Tuyệt đã giao phó. Khi Chỉ Nhược và Mẫn Quân đang cãi cọ đến hồi cao trào thì Kim Hoa Bà Bà và Ân Ly xuất hiện có ý muốn phá đám và bà ra tay bắt cóc Chu Chỉ Nhược tính mang đi bán kiếm chút tiền gỡ gạc do dạo này bà vô casino nướng hết tiền của những mong đổi đời, khiến team Nga My và bọn Vô Kỵ hãi hùng.

Sau khi Kim Hoa Bà Bà bắt cóc Chu Chỉ Nhược mang lên thuyền của mình, cả ba người Vô Kỵ, Tiểu Chiêu và Triệu Mẫn bị mất dấu không sao dò ra được. Cuối cùng Triệu Mẫn phải nhờ đến Cục Tình báo Trung Ương Hoa Kỳ (CIA) lẫn Đơn vị Tác chiến Phòng chống Thích ứng (TAO) trực thuộc Cục An ninh Quốc gia Hoa Kỳ (NSA), cả hai đều đặt Văn phòng Đại diện tại Đại Đô. Vài phút sau, giám đốc NSA Keith Alexander gửi nàng tọa độ con thuyền đang neo đậu, phó giám đốc CIA gửi nàng bản danh sách thực lực của địch không khỏi khiến cho Vô Kỵ kinh ngạc hỏi:

- Sao cô có thể lại có thông tin nhanh vậy?

Nàng mỉm cười đáp:

- Tôi là Quận chúa mà, muốn gì chả được.

Vô Kỵ im lặng rồi cùng Tiểu Chiêu theo Triệu Mẫn giả dạng thành thủy thủ rồi lẻn lên thuyền. Con thuyền chở họ cùng Kim Hoa bà bà, Ân Ly và Chu Chỉ Nhược đến đảo Linh Xà.

Đến đảo Linh Xà tranh thủ Kim Hoa bà bà dắt Chỉ Nhược và Ân Ly lên đảo, ba người dọn dẹp bọn thủy thủ trên thuyền, rồi theo dõi bọn Kim Hoa bà bà. Thấy bọn Kim Hoa bà bà dừng bước tại ngôi nhà tranh, từ trong nhà một gã đàn ông tóc vàng bước ra, đôi mắt của y hình như bị mù. Vô Kỵ trong lòng mừng đến phát khóc khi gặp lại nghĩa phụ Tạ Tốn của chàng.

Chàng phóng ra nhận nghĩa phụ, Tạ Tốn nhận ra tiếng nói của nhóc Vô Kỵ ngày nào sung sướng nước mắt trào ra. Hai cha con ôm lấy nhau mừng mừng tủi tủi khiến Kim Hoa bà bà, Ân Ly, Chỉ Nhược, Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu há miệng bất ngờ không ngờ sự việc này có thể xảy ra. Nhân lúc hai cha con họ không chú ý, Kim Hoa bà bà định ra tay đánh lén thì bất ngờ xuất hiện bọn tự xưng là Tổng đàn giáo xứ Ba Tư điểm huyệt đạo trên người bà rồi trói tay chân bà lại, lột mặt nạ giả ra thì ẩn dưới đó là một nhan sắc kiều diễm, chim sa cá lặn, một sắc đẹp mặn mà ở độ tuổi gần trung niên mà không cô gái Trung Nguyên nào có đươc khiến Vô Kỵ bay mất hồn vía. Bọn Ba Tư giải thích mọi chuyện: bà vốn là Thánh nữ Ba Tư được cài sang Minh giáo Trung thổ lấy cắp Càn Khôn Đại Na Di bí kíp, đã mất zin vì cặp kè với gã thư sinh Hàn Thiên Diệp sinh ra Tiểu Chiêu cho nên Tổng giáo bắt bà về Ba Tư thiêu sống vì tội mất zin (nghĩa là hàng đã bị xài rồi). Vô Kỵ, Tạ Tốn không đồng ý nên hai bên xảy ra ẩu đả, cuối cùng để giữ hòa khí, Vô Kỵ và Tạ Tốn đồng ý điều kiện bọn Tổng giáo Ba Tư đặt ra là Tiểu Chiêu phải làm Thánh nữ thay tội thất tiết cho mẹ nàng.

Ngày cuối cùng, Tiểu Chiêu tặng chàng bộ quần áo và đôi giày do chính tay nàng thêu coi đó là món quà nàng tặng chàng rồi họ chia tay nhau. Tiểu Chiêu cùng mẹ về Ba Tư, Vô Kỵ cùng nghĩa phụ và ba cô nương kia về Trung Thổ:

"Lúc chia tay chàng quay lưng không nhìn

Nàng nhìn chàng mà ứa lệ trên mi."

Về đến Trung Thổ, cả bọn chia tay, Chu Chỉ Nhược về tiếp nhiệm chưởng môn phái Nga Mi, Vô Kỵ dìu Tạ Tốn và Ân Ly trở về Minh giáo, Thiệu Mẫn quận chúa về phủ Nhữ Dương Vương.

Một thời gian sau, Ân Ly bị chết do trúng độc vì luyện sai chiêu Thiên Thù Vạn Độc Thủ được Vô Kỵ tổ chức đám tang theo phong tục Minh giáo. Chỉ Nhược thì biết mình không có chỗ đứng trong tim Vô Kỵ nên cũng tự động rút lui.

Một hôm, Triệu Mẫn đến tìm Vô Kỵ nói rằng:

- Thiếp nhận được tin tình báo cho biết Thành Côn đang chuẩn bị một âm mưu muốn làm bá chủ võ lâm, hắn vẫn tiếp tục chiến dịch hủy diệt Minh giáo. Trương đại giáo chủ, huynh tính sao?

Vô Kỵ trả lời một cách dứt khoát:

- Ân oán giữa hắn và nghĩa phụ với Minh giáo nên kết thúc một lần cho xong.

Sau đó, chàng gọi các thành viên cấp cao của Minh giáo vào hội nghị, tất cả đồng ý giải quyết chuyện Thành Côn càng nhanh càng tốt. Cuối cùng y theo kế của Triệu Mẫn và Dương Tiêu vạch ra họ dễ dàng bắt được Thành Côn, Tạ Tốn tự tay phế võ công của hắn và của mình. Tất cả mọi ân oán Tạ Tốn giữa Thành Côn đã kết thúc, vì mặc cảm tội lỗi do đã tàn sát những nhân sĩ võ lâm vô tội nên Tạ Tốn đã đi tu ở đâu không một ai biết.

Một năm sau, triều đình nhà Nguyên đang lung lay rụng rời vì những cơn sóng nổi dậy liên tục của những phong trào kháng Nguyên mạnh mẽ, đặc biệt là thế lực của Chu Nguyên Chương (đệ tử của Minh giáo thuộc Cự Mộc Kỳ) liên tục giành những thắng lợi to lớn, ông chỉ huy nghĩa quân tiến về Đại Đô đánh đuổi bọn Thát tử Nguyên Huệ Tông ra khỏi Trung Nguyên, Nhữ Dương Vương cùng con trai Khố Khố Đặc Mục Nhĩ và các tướng lĩnh khác ở Đại Đô chống đỡ hết sức vất vả mới bảo hộ được Hoàng đế, Thái tử, hoàng tộc, các cận thần và người dân Mông Cổ về quê hương Đại Mạc. Triều Nguyên đến đây là kết thúc sau hơn 80 năm tồn tại.

Chu Nguyên Chương lên ngôi Hoàng đế tự xưng là Minh Thái Tổ, còn gọi là Hồng Vũ Đế, ông khai sáng ra triều đại mới của người Hán: nhà Minh và bắt đầu tàn sát những bậc khai quốc công thần đã cùng ông chinh chiến vào sinh ra tử bởi vì họ thuộc Minh giáo mà uy danh của Minh giáo hiện nay rất là lớn có thể đe dọa sự tồn vong của triều đại mới do ông sáng lập nên bắt buộc ông phải hành động. Sau đó ông điều động một lượng lớn binh mã bao vây Quang Minh đỉnh tiêu diệt những thành phần cộm cán trong Minh giáo, nói thẳng ra là giết sạch không chừa một ai.

Cùng lúc đó vào một buổi chiều, Triệu Mẫn đến từ biệt Vô Kỵ, nàng nói:

- Hôm nay thiếp đến từ biệt chàng, chàng hãy xem những giây phút vừa qua chúng ta bên nhau như những kỷ niệm, chúng ta có duyên nhưng không có nợ. Có lẽ Thượng đế đã an bày cả rồi, mong chàng hãy quên thiếp đi.

Vô Kỵ bàng hoàng:

- Sao lại có thể thế được, không phải muội rất yêu ta sao? Và ta cũng rất yêu muội.

Triệu Mẫn rưng rưng những giọt lệ nói tiếp:

- Nhưng đáng tiếc chúng ta quá khác biệt, chàng là người Hán, thiếp là kẻ thuộc Phiên bang, ngay từ đầu chúng ta đã khác quá xa nhau, lại ở hai chiến tuyến đối đầu nhau. Huống chi chàng đang gánh trên vai trọng trách đại sự, thiếp còn có nghĩa vụ đối với dân tộc, với gia tộc, và những con dân Mông Cổ của thiếp, lẽ nào thiếp lại ngoảnh mặt làm ngơ? Vô Kỵ ca ca, con người huynh quá ư trung hậu, hãy cẩn thận vì đường đời phong ba hiểm ác, mong huynh hãy sớm bảo trọng. Thiếp không mong ngày chúng ta có thể gặp lại. Huynh hãy bảo trọng.

Nói rồi nàng quay bước chạy đi, lấy tay quẹt những giọt lệ đang chực chào rơi xuống từng giọt như thể ghi nhận một cuộc tình buồn của người con gái khi không thể toàn vẹn hạnh phúc bên người mình yêu.

Vô Kỵ bất động như trời trồng chỉ với tay theo hình bóng Triệu Mẫn kêu tên người con gái chàng yêu tha thiết mà lòng đau nhói cùng cực:

- Mẫn muội! Muội bỏ ta thật sao?...

"Tình yêu đôi ta đến đây thôi sao?

Gặp gỡ làm chi để thành chiêm bao"

……………………..

Nghe tin Minh giáo gặp nạn bởi do Chu Nguyên Chương gây ra, Vô Kỵ lửa giận nổi lên, chàng phải trả thù cho những anh em trong giáo…

Biết rằng Vô Kỵ sẽ đến hoàng cung trong hôm nay, Minh Thái Tổ tăng cường phòng vệ trong lẫn ngoài cung một cách nghiêm ngặt vì ông thừa biết Vô Kỵ võ công cao cường lại chứng kiến uy lực của Vô Kỵ khi chàng cầm Đồ Long Đao chém đôi cái ngai vàng khiến ông có chút bất an trong lòng nhưng ông đã có cách đối phó…

Bỗng có tiếng “rầm” do ba bốn tên lính cận vệ bị Vô Kỵ đánh văng vào cánh cửa khiến nó vỡ tung ra. Chứng kiến cảnh đó, Thái Tổ biết giáo chủ năm xưa của mình đã đến, Vô Kỵ mặt hầm hầm đầy những cơn giận bước vào phòng và gằn nói từng chữ một:

- Tại sao ngươi lại tàn sát huynh đệ Minh giáo?

Thái Tổ thản nhiên trả lời:

- Đơn giản vì thanh thế uy danh của Minh giáo quá lớn lại đe dọa triều đại này do ta sáng lập, không giết chúng đi thì để làm gì?

Vô Kỵ nói:

- Không phải ngươi xuất thân từ Minh giáo sao?

Thái Tổ nhếch mép:

- Hừ, để chúng im lặng mãi mãi thì việc xuất thân của ta sẽ hoàn toàn nằm vùi trong đống tro tàn của chúng.

Vô Kỵ dằn không được cơn tức giận nói rằng:

- Tên vong ơn bội nghĩa, ta sẽ giết ngươi…

Thái Tổ lớn tiếng đáp trả:

- Kẻ làm nên đại cuộc thì phải bất chấp tất cả, quyết đoán trong mọi tình huống, lập trường phải mạnh mẽ vững vàng; ngươi thân là giáo chủ lại quá nhu nhược, thiếu quyết đoán, lúc nào cũng phải nghe theo ý kiến người khác mà không đưa ra được chính kiến của mình, người như ngươi mà cũng làm giáo chủ của ta sao? Không biết đám Minh giáo nghĩ gì mà lại đưa một tên oắt con như ngươi làm giáo chủ. Ta thì không phục ngươi từ cái lần ở Hồ Điệp Cốc ngươi cho việc làm của ta là vô nhân đạo, thật uổng công ta phải nhịn nhục trong muôn nghìn cái tử bị bọn Thát đát kia bố ráp mà liều mạng đem tin bọn Lục đại phái cho ngươi biết, tưởng sao công lao bọn ta bị ngươi xem như nước đổ lá khoai vậy.

Vô Kỵ chợt khựng lại:

- Ngươi…

Thái Tổ nói tiếp:

- Ta biết ngươi sẽ đến đây trả thù, nhưng ngươi sẽ không giết ta đâu.

Vô Kỵ nói:

- Tại sao ta không dám giết ngươi?

Thái Tổ tiếp lời:

- Hiện nay tuy giang san đã thu về một mối nhưng mối nguy hiểm ngoài biên cương vẫn còn, bọn Thát tử tuy thua nhưng lòng không phục, chúng vẫn ngày đêm lên kế hoạch phục thù, nếu Trung Nguyên lại xảy ra biến động nữa thì chúng sẽ xua quân tấn công ngay, lúc đó Trung Nguyên lại rơi vào binh lửa loạn lạc nữa. Huống hồ chi uy đức Nguyên Chương ta vang dội khắp Trung Nguyên cũng nhờ công lao to lớn của ta đã chiếm đất chiếm thành từ tay bọn Thát tử, dân chúng ai cũng ca ngợi ta, nghĩ thử xem nếu ngươi giết ta thì chuyện gì xảy ra?

Vô Kỵ ngẫm lại điều Nguyên Chương vừa nói thấy quả thật đúng nhưng chàng nói:

- Cứ thử xem.

Chàng vận Cửu Dương Thần Công lên bàn tay rồi vận kình lực xông tới chưởng Minh Thái Tổ một đòn. Giây lát sau, long bào Thái Tổ đang mặc vỡ nát thành từng mảnh, trên người tuyệt nhiên không có vết tích gì từ cú chưởng của Vô Kỵ khiến cho Thái Tổ không khỏi toát mồ hôi hột nhưng ông vẫn điềm nhiên như thường.

Vô Kỵ quay bước ra đi nói:

- Hãy là một đấng minh quân tốt, nếu ta nghe dân chúng lầm than oán trách ngươi thì lúc đó ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi. Nhớ đấy.

Vô Kỵ rời đi từ lâu, Minh Thái Tổ mới trấn tĩnh tinh thần lại được. Minh Thái Tổ ra sức làm một vị minh quân tốt, giúp dân chúng an cư lạc nghiệp, ổn định trật tự trị an trong nước…

Về phần Vô Kỵ, chàng du ngoạn khắp nơi, không đâu là không có dấu chân du hành của chàng, bất chợt một ngày nhớ đến Tiểu Chiêu a hoàn ngày xưa của chàng, chàng quyết tâm qua bên Ba Tư cướp nàng về để có thể cùng nàng sống một cuộc sống viên mãn cùng nhau…

Bạn đang đọc Đoản Văn Ỷ Thiên sáng tác bởi A.T.0491
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi A.T.0491
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.