Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Tiểu thuyết gốc · 1983 chữ

Phúc nhìn Hùng, cười cảm kích lòng tốt của anh bạn đồng hành, đoạn nói với bà bán hàng rong:

- Thế tàu chạy mà bà vẫn ở trên tàu bán thế này có bị mất vé không?

Bà già cười đáp:

- Tôi lên tàu chui bán hàng thôi, bán được mấy hào đâu mà còn mua vé nữa.

Hùng lại hỏi ké vào:

- Thế lỡ may bị nhân viên tàu thấy thì có phạt không?

Bà già cười, khuôn mặt nhăn nheo khổ sở, tay vừa móc kẹo cho Phúc, lại chuyền lốc nước lên giường Hùng, miệng vừa nói:

- Tôi bán hàng qua lại giữa hai ga này lâu rồi, các cô chú nhân viên đều quen mặt cả, nếu không làm phiền đến khách bị người ta phản ánh thì cũng chẳng ai nỡ phạt tôi cả, tàu dừng có tý làm sao mà kịp bán cho ai nên mới phải lên tàu bán chứ tôi cũng có thích gì đâu.

Hùng móc tiền trong ví, đưa với tay xuống cho bà rồi lại hỏi:

- Vậy tàu đưa đi xa rồi làm sao về?

Bà đáp:

- Tôi lên tàu rồi đến ga tới, tôi lại xuống nhảy lên tàu đi ngược lại để về.

Phúc nói:

- Bà ngồi xuống đây nghỉ ngơi chút đi, thấy bà cũng mệt rồi, tàu chạy từ ga này tới ga tiếp theo ba tiếng đồng hồ, chạy quay lại mất sáu tiếng nữa, vậy là cả đêm bà chẳng được ngủ.

Bà già cười buồn không nói gì, lặng lẽ đặt cái làn bán hàng vào góc dưới chân giường, rồi ngồi gọn vào chỗ đuôi giường của Phúc, Phúc lại nói thêm:

- Nếu mệt bà cứ nằm giường cháu nhé, cháu cũng không ngủ đâu.

Nói đoạn anh lại tựa đầu vào tường khoang, đôi mắt nhắm hờ lại, lim dim bất động.

Cô gái kia bẽn lẽn nói:

- Bà cho cháu mua một hộp bánh…

Đầu Phúc vẫn bất động nhưng ánh mắt anh hé mở, kín đáo liếc sang cô gái ấy…

Vẻ mặt kia của cô ta đầy sự ăn năn…

Cô ta đang thương cảm khi nghe bà nói về công việc bán hàng đêm trên tàu…

Cô ta cũng đang xấu hổ vì ban nãy đã có ý xua đuổi bà ta, nhưng Phúc lại chẳng ngại bà ta tanh hôi bẩn thỉu mà cho bà ta ngồi vào giường, thậm chí còn cho nằm lên chỗ của anh…Cùng là người dưng mà con người lại có cách cư xử khác nhau với cùng một vấn đề, đó là điều hình thành nên nhân cách và cá tính của mỗi cá nhân trong cái xã hội này…

Trong đầu Phúc tua lại thật nhanh và thầm đánh giá các bước chuyển hóa trong suy nghĩ của cô ta…

Trông cô ta xinh đẹp, sang trọng, trẻ trung thế kia, hẳn là đã có cuộc sống tốt và không quen với môi trường lao động bần hàn thông thường, nên ban đầu cô ta chẳng lưu tâm đến, nhưng vì thấy hai người đàn ông cùng quan tâm hỏi han ân cần, cô ta phải xem xét lại thái độ của mình có thực sự ổn không…

Rồi khi biết được việc bà phải mưu sinh thế nào, cô ta dần thấy thương cảm…

Ồ…Những giai đoạn chuyển hóa của cảm xúc con người, thật là thú vị…

…Trong sự thiện có sự ác, trong sự ác lại có mầm mống của cái thiện, trong sự giá lạnh le lói lên tia nồng ấm, trong cái nồng ấm bên ngoài có khi lại là bao phủ của cái lạnh lẽo vô cảm bên trong…

Thế nhưng có thể kết luận, con người trên đời này đều có đức hiếu sinh, đều có lòng từ bi tiềm tàng sâu thẳm bên trong đối với những sự việc tự nhiên xảy đến, chỉ là không có điều kiện thuận lợi để cho nó phát tác ra, hoặc là vì điều kiện không thuận lợi thường ngày làm nó bị kìm nén lại, thay thế bằng vỏ bọc vô cảm…

Cái đó là cái mà đạo Phật vẫn thường hay nói đến phật tính tồn tại sâu xa bên trong mỗi chúng sinh.

Vậy do đâu mà những kẻ sát thủ máu lạnh lại có thể máu lạnh đến như thế? Do đâu hay do sự biến đổi nào mà chúng lại nhẫn tâm tàn độc đến như thế? Hay có nguyên nhân sâu xa ảo diệu nào đó biến đổi trong tâm thức chúng mà lý thuyết đơn thuần không thể lý giải được?

Phúc bóp trán ngẫm nghĩ, đây cũng là một vấn đề phức tạp lắm…Đoạn Phúc từ từ giơ đôi bàn tay mình lên quan sát…

Đôi tay này đã cứu mạng biết bao người, nhưng nó cũng đã…

Đó có phải là sự mâu thuẫn tiềm ẩn bên trong của một người đang khao khát lý giải được bản thân mình không?

Hùng cảm thấy ấm áp…

Anh đã làm cái nghiệp thám tử rình mò trong nhiều năm trời kể từ khi theo giám đốc Quân rồi, đã gặp đủ không ít hạng người, nhưng đa phần toàn là đối tác làm ăn của ông Quân, hoặc là thành phần đầu trâu mặt ngựa, người đàn ông anh đang theo dõi này thật là đặc biệt…

Một người có vẻ ngoài thâm trầm, kín đáo nhưng cư xử có ăn học, không thích nói nhiều nhưng cũng hòa nhà, là một bác sĩ và am hiểu lịch sử, lại biết hướng về nguồn cội, bác sĩ Phúc còn đầy tình thương người, không phân biệt sang hèn, đó là một người có tinh thần bình đẳng nhân loại và giàu lòng vị tha, đó là những phẩm chất ưu tú của một người bác sĩ lương y…

Chợt Hùng thấy có cảm tình với anh ta nhiều lắm. Vì nguyên tắc công việc để có thể đánh giá được đối tượng một cách khách quan nhất và cũng để giữ bí mật các công việc làm ăn riêng cũng như đời tư của ông Quân, Hùng và ông Quân có một giao ước, đó là chỉ trao đổi thông tin đối tượng, ngoài ra đối tượng có mối quan hệ gì, cần theo dõi vì mục đích gì thì Hùng không bao giờ hỏi, thế nên Hùng cũng chẳng biết anh chàng bác sĩ này có quan hệ thế nào với ông Quân, nhưng cảm tình đối với anh ta là sự thật, Hùng mong vô cùng anh ta là một người bạn, trường hợp khả thi nhất ở đây, anh ta là bạn trai và sắp kết hôn với cô Lệ, Hùng không hề mong anh ta là đối tác hoặc là kẻ thù của sếp Quân…

Bấy giờ mỗi người đều đang miên man theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của mình thì chợt bà già đứng dậy, nói:

- Thôi, tôi phải đi rao ở các khoang khác nữa đây, tôi cảm ơn các cô các cậu nhiều lắm, trời ban phước cho cô cậu.

Đoạn quay sang Phúc nói:

- Cậu cẩn thận tai nạn nhé…

Phúc giật mình, ngước lên nhìn bà già…Anh thấy mắt bà ta đang nhìn ra cửa sổ khoang tàu…

Đoạn anh cảm thấy lạnh cả sống lưng, anh quay lại nhìn theo bà ta ra khoang tàu…

Những cột đèn điện, những ngôi nhà cứ lao vùn vụt bị đoàn tàu bỏ lại phía sau…

Rồi chợt nhiên có cái gì đó vụt qua cửa sổ đoàn tàu rất nhanh…

Một bóng đen…

Phúc giật mình hoảng sợ, đoàn tàu đang đi với vận tốc lớn, cái gì có thể lao ngoài đó được?

Phúc nhìn lại Hùng và cô gái kia nhưng họ đều thản nhiên như không, họ không thấy bóng đen đó…

Thế rồi ở cửa sổ khoang tàu, khói đen dần tụ lại thành một bóng mờ có khuôn mặt hẳn hỏi, nhưng không phải mặt người, là mặt của một con trâu với đôi mắt nhìn hau háu vào trong…

…Tột Khốc…

Đoạn bóng đen lại tan vụt đi rất nhanh, Phúc biết khuôn mặt đó…

Đó là một loài quỷ tên là Tột Khốc, nó là giống quỷ sai dưới địa ngục để bắt người sắp hết dương mạng…Trong cái khoang tàu này có người sắp chết…

Là ai?

Phúc nhìn lại những người bạn đồng hành…

Ánh mắt của anh dừng lại nơi bà già kia…Bà ta là một huyền nhân…Bà ta cũng nhìn thấy được quỷ Tột Khốc nên mới cảnh báo cho anh như thế…Nếu là người huyền nhân có căn âm mạnh tới mức thấy được quỷ Tột Khốc, vậy thì bà ta là một huyền nhân u ẩn chứ chẳng phải huyền nhân bình thường.

Nếu là huyền nhân qua đời thì khi chết sẽ có tam quỷ câu hồn đến đưa đi, nếu là người thường thì chỉ có mình con Tột Khốc, vậy người sắp gặp nguy hiểm không phải là anh hoặc bà ta, mà là một trong hai người còn lại…

Phúc vội đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh đưa cánh tay ra nắm lấy tay bà già kia mà nói:

- Cháu là bác sĩ đây, bệnh viêm da của bà nặng rồi đấy, bà ngồi nán lại đây một chút, để cháu xem cho bà đã.

Bà già và cô gái có vẻ hơi ngạc nhiên khi biết Phúc là bác sĩ, bà già không lộ vẻ vui, nhưng cũng vẫn ngồi lại cho Phúc xem.

Phúc lân la dò xem những vết mụn nổi ghẻ lở trên khuôn mặt của bà…

- Bà bao nhiêu tuổi rồi?

- Tôi 73

- Bà bị thế này lâu chưa?

- Cũng hơn sáu năm nay rồi cậu ạ.

- Bà bị lâu thế mà không trị đi à? Bà đi khám ở đâu? Người ta nói bà bị làm sao?

- Tôi khám vài nơi rồi, người ta đều bảo là viêm da cơ địa, cho ít thuốc về uống nhưng không bớt đi. Nhà tôi có hai bà cháu thôi, thằng cháu tôi nay mới học lớp bảy, nên làm gì có tiền mà chạy chữa triền miên, mà tôi cũng thấy không ngứa ngáy gây hại gì, trông chỉ bẩn thế thôi chứ cũng không tanh hôi, nên lâu dần thì để kệ luôn, không trị nữa.

Phúc hỏi:

- Không thấy ngứa ngáy đau nhức gì à?

Bà già đáp:

- Dạ không thưa cậu, nó bình thường như vết sẹo thôi.

- Thế sao tôi thấy chảy nước mủ đây? Chảy mù mà không viêm, không đau sao?

- Tôi có biết gì đâu, lâu lâu nó lại chảy, thấy nó chảy quá tôi lấy khăn lau đi, thế là xong, không hề đau nhức gì hết. Có những đêm tôi nằm ngủ nó chảy mủ ra ướt cả chăn chiếu, thế mà tôi vẫn ngủ được bình thường sáng dậy mới biết.

Hùng bấy giờ đã nhảy phắt xuống ngồi vào giường cô gái, cả hai cùng thở dài nhìn bà già tội nghiệp, thật là đáng thương làm sao, bà ấy già rồi lại bị căn bệnh quái nghiệt thế này, mà lại còn phải nuôi cháu nhỏ nữa, thảo nào vẫn phải làm lụng quá chi là vất vả.

Phúc nâng tay bà già lên sát mặt, đăm chiêu nhìn các vết lở loét, chợt nhiên có giọng nói vang lên bên tai Phúc, nhìn lại thì có con quạ đen bằng khói đang đậu ngay trên vai anh, nhưng những người trong khoang tàu đều không nhìn thấy được, quạ nói:

- Đây không phải vết lở thông thường, tiên sinh mở thủy nhãn lên mà xem, có giòi trùng đang bò lúc nhúc ở những cái lỗ trên mặt bà ta kia kìa…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.